Wednesday, November 12, 2014

EM NHỚ ANH, NHƯNG ANH ĐANG NHỚ AI???

Cô gái nào chẳng muốn có một người con trai ở bên, có thể dựa vào bất cứ lúc nào, có thể nhận được sự chăm sóc và yêu chiều. Em vốn không ngờ tới rằng, mình sẽ yêu một người chẳng hề yêu em.

Chúng ta có thể lựa chọn cho mình một người để yêu, nhưng chúng ta hoàn toàn không thể thay trái tim lựa chọn để cất giữ một hình bóng nào đó. 
Cũng giống như việc tình cảm không thể tùy ý điều khiển, tôi yêu anh, còn anh yêu người khác, để rồi người khác cũng chẳng yêu anh. Lẽ tự nhiên thôi, trên đời có quá nhiều câu chuyện như thế, quá nhiều câu chuyện buồn…
Những mối tình đơn phương, và những mũi tên một chiều. Những đau khổ, những tổn thương, theo đó mà dày vò người ta đến sức cùng lực kiệt.
Em đã tự nhủ bao lần, rằng em nên yêu một người toàn tâm toàn ý yêu em, để em có thể được nâng niu và trân trọng như bao cô gái khác, được hạnh phúc trong vòng tay ấm áp và trái tim cùng một nhịp đập. 
Cô gái nào chẳng muốn có một người con trai ở bên, có thể dựa vào bất cứ lúc nào, có thể nhận được sự chăm sóc và yêu chiều. Em vốn không ngờ tới rằng, mình sẽ yêu một người chẳng hề yêu em.
Tình yêu của chúng ta không sai, nhưng chẳng qua là chúng ta đang tự làm khổ chính mình thôi, anh à!


Chúng ta lãng phí những năm tháng tuổi trẻ, lãng phí sức lực để đuổi theo một hình bóng chẳng bao giờ quay lại. Trong những câu chuyện tình mà chỉ thấy bóng lưng đối phương mải miết phía trên như thế, anh có khi nào thấy mệt mỏi rồi không?
Còn em thì mệt rồi, em đã cảm thấy quá mệt mỏi. Tại sao em phải yêu một người mà toàn bộ trái tim chỉ hướng về người khác?
Là do em sai lầm, cũng là do tự em chọn lựa. Em không thể đổ lỗi cho ai, càng không có tư cách trách cứ anh. Hạnh phúc ở trên đời là một thứ có được quá dễ, cũng là một thứ mà đôi khi em có nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ tới. Anh à, tại sao chúng ta quá đáng thương?
Đôi lúc em tự mình cười nhạt, rằng chẳng qua anh cũng giống em, lúc em mệt mỏi thế này, lúc em đang hoang hoải đến kiệt sức để đuổi theo bóng lưng anh thế này, có khi nào anh cũng đang đau khổ bởi người con gái đang lưu dấu mãi trong lòng anh hay không?
Có những cuộc chạy đua nhìn được vạch đích ngay từ khi xuất phát, cũng có những cuộc đua cứ chạy hoài, chạy mãi không nhìn ra điểm dừng. Và yêu một người cũng như thế, từ khi yêu anh, em đã không cách nào tìm ra lối thoát cho mình.
Phải chăng em nên đặt cược một lần, để vượt lên phía trước anh?
Phải chăng em nên buộc anh phải một lần quay mặt về phía em, để đối diện với tình cảm của em?
Phải chăng em nên dũng cảm một lần, trơ lỳ một lần, em có nên như thế không?
Em nhớ anh, nhưng anh đang nhớ ai? 2
Không phải là em không dám, mà chẳng qua là em biết, kể cả em có làm như thế, anh vẫn sẽ không để tâm đến em. 
Tình yêu của chúng ta không sai, nhưng tình yêu của chúng ta sẽ mãi mãi là vô vọng. Không có lối rẽ nào để đi, chỉ có ngõ cụt để quẩn quanh trong bế tắc. 
Rốt cuộc, yêu một người phải dành ra bao nhiêu kiên trì, chịu bao nhiêu đau khổ, nhận lấy bao nhiêu tổn thương thì mới được?
Vẫn là em yêu anh, còn anh cũng yêu một người khác chẳng hề yêu anh. Chúng ta làm khổ nhau, nhưng chúng ta công bằng. Em đau, chẳng phải anh cũng đau hay sao? Chỉ có điều là mặc dù thấy anh đau, em vẫn không cảm thấy nhẹ lòng hơn, em còn đau lòng hơn thế nữa. Bởi vì dẫu cho anh có đau lòng vì người khác, thì vẫn là người mà em yêu thương bằng cả trái tim.

Tuesday, November 4, 2014

ĐÃ LÀ THÁNG 11 RỒI ĐẤY, ANH VẪN CÒN BẬN SAO?

Gió ngoài trời thổi nhè nhẹ, mây cũng dường như ít đi, bỗng nhìn lên tờ lịch và tự hỏi: "A! Tháng 11 rồi sao?"

Lần gặp cuối cùng của chúng ta là vào cuối tháng 8. Dường như đó cũng là lần cuối em với anh bên nhau trên danh nghĩa là một cặp tình nhân. Thời gian đó anh bận lắm với núi công việc và phải học cách thích nghi với môi trường mới, thế nhưng anh vẫn không quên em, vẫn nhắn tin chúc em ngủ ngon mỗi tối, vẫn quan tâm hỏi han em. Nghĩ lại sao mà thấy thương anh lắm luôn.
Giờ anh thích nghi được với môi trường mới rồi nên quên em luôn. Sao anh cứ phải bảo là anh bận nhỉ? Em đâu phải vô tâm đến nỗi không biết là anh bận đâu nhưng không lẽ anh cũng chả thể nhắn tin chúc em ngủ ngon được sao?Cứ cho là anh quá bận đi, ấy thế mà anh vẫn có thời gian để lên facebook đấy thôi. Em thấy nick anh sáng lên mãi, cũng muốn pm anh lắm nhưng lúc đó em đang giận anh, rất giận anh, chắc anh cũng không biết đâu ha?

Cũng đã hơn hai tháng trôi qua, em chỉ biết học cách yêu thương trong nỗi cô đơn, không một tin nhắn, không một cuộc gọi, không một lời chào,... Mỗi sáng thức dậy việc đầu tiên của em là vơ lấy chiếc điện thoại chỉ để xem anh có chúc em ngủ ngon không, có khi ngay cả lúc nửa đêm em cũng giật mình tỉnh giấc vì ngỡ anh sẽ gởi tin nhắn cho em, thế nhưng sự thật không phải vậy. Ngày cuối tuần em cũng na theo cái điện thoại bên mình, em nghĩ anh sẽ rủ em đi chơi đây đó, sẽ chia sẻ em biết công việc của anh trong tuần qua thế nào. Và rồi đó cũng chỉ là tưởng tượng thôi. Có lúc em suy diễn lung tung chỉ vì em cảm thấy rất bất an, em sợ mình sẽ mất anh vào tay một kẻ khác, em sợ vì công việc anh sẽ bỏ rơi em, em sợ anh đang bận chúc người khác ngủ ngon, em sợ anh đang bận đưa kẻ khác đi chơi, em sợ....
Giờ đã bước sang tháng 11 rồi, anh cũng vẫn còn bận sao?

Saturday, November 1, 2014

QUÁ LÂU RỒI EM KHÔNG KHÓC VÌ YÊU AI...

Tình yêu muôn đời vẫn thế, vẫn cứ đi và đến. Con người thì muôn đời vẫn thế, thèm yêu nhưng sợ chia biệt, qua bao chia biệt rồi lại chỉ muốn được lần nữa lại yêu.

Em đã từng nghĩ những đêm mưa khi vừa chia tay người cũ là những đêm buồn nhất, khi tiếng mưa trộn với tiếng ký ức xào xạc chà xát lại những ngày chưa lãng quên.

Nhưng đêm nay, khi nằm giữa tiếng đồng hồ nhích từng phút, ôm một trái tim phẳng lặng và bình thản với mọi thứ, em lại thấy buồn vì lâu quá rồi chẳng khóc vì yêu ai.

Và rồi em nghĩ yêu một người mà không được đáp lại, thương một người nhưng cũng tới lúc phải chối bỏ, phủ nhận lẫn nhau đã là thứ đau lòng không chịu nổi hay chưa? Hay thực tâm, lòng chẳng ai làm đau, tim chẳng ai bỏ nhớ, não chẳng ai dằn vặt, mới là nỗi chật vật – cô đơn, còn vật vã hơn cả thứ đau lòng trên kia?



Chia tay vốn chẳng bao giờ vui, ít nhất là với một người, trong một khoảng thời gian bất kể ngắn hay dài, bước những đoạn đường dù chông chênh hay thực sự qụy ngã, cộng thêm cõi lòng rách toác hay chằng chịt những vết chắp vá nhập nhằng. Nhưng liệu nó có phải là thứ khá khẩm hơn cảm giác cô đơn triền miên, dai dẳng giữa những ngày nhàn nhạt trôi qua chỉ có mỗi em và cuộc đời dài rộng. Không có ai để dựa dẫm, không có người để sớm tối ngóng đợi một mẩu tin, không có ai là của riêng mình…

Ai đó nói cái giá của hạnh phúc là ràng buộc, còn cái giá của tự do là cô đơn. Em không thuộc tuýp người quá thần thánh vào tình yêu nhưng những khoảng trời không - thể - yêu - ai quả thực lớn quá. Lớn đến nỗi mà em chợt nghĩ, thà thi thoảng để mắt ướt nước về những xúc cảm đơn giản, ngây ngô, có lẽ sẽ tốt hơn khi trái tim ráo hoảnh, đã cố lắm nhưng chẳng thể mở lòng.

Trái tim mỗi người có lẽ cũng giống những viên pin. Dùng qua tháng qua năm sẽ có ngày cạn sạch. Có thứ pin sạc được, nhưng cũng có thứ pin buộc lòng bỏ hẳn. Thứ sạc được, dăm ba lần rồi cũng sẽ chai. Chẳng gì nguyên vẹn, chẳng gì như những ngày xưa.

Tình yêu muôn đời vẫn thế, vẫn cứ đi và đến. Con người thì muôn đời vẫn thế, thèm yêu nhưng sợ chia biệt, qua bao chia biệt rồi lại chỉ muốn được lần nữa lại yêu.

AI CŨNG ĐÃ TỪNG ĐƠN PHƯƠNG MỘT NGƯỜI...

Chẳng ai muốn dính dáng đến nó, tôi cũng vậy! Thế sao tôi chẳng hiểu sao mình cứ dính vào những mối quan hệ "chẳng đầu chẳng đuôi", không-tên-gọi, nói cách khác là thương người không thương mình...?

Như bị nhấn chìm trong chính mớ cảm xúc hỗn độn của mình, không có lối thoát ra... Quên một người, nói thì dễ lắm nhưng mấy ai làm được? Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên mi khi hình bóng anh hiện về trong tôi. Lắm lúc tôi muốn móc tim mình ra và xem anh có ở đó không mà sao làm tôi cứ phải nhung nhớ anh như thế? Khi những cơn mưa mùa đông tới, tôi thích nhìn mưa, để mưa đọng lại trên mí mắt, cảm nhận cảm giác cay xè trong mắt... Tôi để mưa trút xuống khắp cơ thể, như để mưa trôi đi hết những nỗi nhớ về anh, để nó hoà lẫn cùng nước mắt và cứ thế cảm nhận từng làn mưa áp vào mặt, cảm giác không đau mà như mưa đang hôn vào mặt tôi.Như chúng đang an ủi trái tim dần hao gầy của tôi...
Anh như một giấc mơ, không bao giờ thành hiện thức nhưng luôn hiện diện trong tâm trí tôi... Cứ thế tôi chẳng biết phải làm sao! Cứ mặc cảm xúc tra tấn, để mặc trái tim gào thét gọi tên anh, tôi cứ nhắm mắt, để nước mặt lặng lẽ rơi xuống, tự an ủi mình rằng "Không sao đâu, cứ để nó như vậy, rồi một ngày nó sẽ hết thôi!"...
Vậy mà càng lúc tình cảm ấy càng trở nên hiện rõ hơn, tôi có thể khẳng định nó không phải loại tình yêu bồng bột, say nắng tức thời hay bản năng thích chinh phục. Mà đó là tôi thương anh, thật sự thương anh! Nhưng anh - như một vật vô giá mà tôi không thể chạm vào, chỉ có thể nhìn từ xa... Nhiều khi cứ len lén nhìn anh từ xa, quan sát mọi hành động của anh và ghi nhớ nó... như một con bé ngốc vậy. Si tình, đắm chìm vào thứ tình cảm chỉ vỏn vẹn xuất phát từ một phía, rồi nhiều đêm thút thít khóc chẳng vì lí do gì, làm mỗi sáng mắt lại sưng đỏ, mũi nghẹt chẳng nói được rõ chữ! Rồi nhiều lúc ghen tuông vớ vẩn khi thấy anh cùng ai đó vui cười bên nhau, rồi nhận ra trong cay đắng... có là gì mà phải ghen tuông?
Thế mà tôi cứ lún sâu vào nó, càng vùng cẫy càng lún vào hơn. Nên tôi chọn cách im lặng! Để mọi thứ cứ diễn ra theo ý nó muốn, hi vọng rồi một ngày tôi sẽ quên được anh, hoặc ít nhất khi thấy anh cười, lòng tôi chẳng xốn xang khó chịu và tôi thoải mái quay bước đi - thoải mái tự do không bị trói buộc thật sự!