Friday, October 31, 2014

GIÁ NHƯ ANH BIẾT ĐƯỢC LÀ EM THÍCH ANH NHIỀU NHƯ THẾ NÀO...

Em phải làm thế nào, em phải làm gì đấy cho một mối tình không tên cứ mỗi ngày lớn dần, cứ cồn cào và dậy sóng trong lòng. Giá như anh biết rằng em thích anh nhiều như thế nào, giá như một phút giây nào đó anh cũng nghĩ đến em, như em đã nghĩ đến anh chỉ một chút nhỏ nhoi thôi em cũng đủ làm thổn thức lắm rồi.....

Hình như em đã bắt đầu có cảm giác thích anh. Em không biết cảm giác đó bắt đầu từ khi nào, em chỉ biết đôi khi trong giấc mơ em nhìn thấy hình dáng quen thuộc ấy của anh, em nghĩ tình cảm của em chưa đủ chính mùi, chưa đủ mãnh liệt nên em nghĩ nó không phải là tình yêu. Nên em chỉ có thể võn vẹn cảm giác lúc này của mình là "Em thích anh".
Em không thể nói với anh là em thích anh vì em biết giữa hai ta có quá nhiều khoảng cách. Trong trái tim anh vẫn không quên được hình bóng của người yêu cũ, anh vẫn mong chờ một ngày người ấy sẽ quay về với anh. Vẫn mong nếu một ngày nếu người ấy thay đổi, vẫn còn yêu anh, anh sẽ vẫn giang rộng vòng tay đón cô ấy về. Đã như thế liệu rằng em có bao nhiêu phần trăm thành công khi nói rằng em thích anh đây.
Em cảm thấy xót xa và đau lòng với những nỗi buồn mà anh phải trãi qua, phải chịu đựng một mình nhưng em lại không có cách gì để đến gần và an ủi anh. Em sẽ đến bên cạnh anh với tư cách gì đây, em không biết làm gì hơn ngoài việc chỉ có thể lặng lẽ dõi theo anh từ đằng sau mà thôi. Chỉ cần nếu một ngày nào đó anh quay đầu lại thì có thể nhìn thấy em nhưng mà anh cứ đi mãi chẳng bao giờ quay đầu lại nhìn em lấy một lần.
Trái tim anh cứ như một cánh cửa cứ khép chặt mãi mà không chịu mở ra để đón nhận những thứ ánh sáng mới lạ từ bên ngoài vào. Phải chăng cánh cữa ấy cứ đống mãi như thế vì vẫn đang đời một ngày người ấy sẽ quay về bên anh. Hay là anh đang đợi một người thích hợp hơn, nguời mà có thể giúp anh mở toang cánh cửa mà anh đã cất công tạo dựng nên. Em biết anh không phải là người vô tâm chỉ là tâm của anh không bao giờ có thể hướng về em mà thôi. Em biết rõ điều đó nên em không dám nói rằng em thích anh, em sợ mất mặt mà lại chẳng được gì.
Em phải làm thế nào, em phải làm gì đấy cho một mối tình không tên cứ mỗi ngày lớn dần, cứ cồn cào và dậy sóng trong lòng. Giá như anh biết rằng em thích anh nhiều như thế nào, giá như một phút giây nào đó anh cũng nghĩ đến em, như em đã nghĩ đến anh chỉ một chút nhỏ nhoi thôi cũng đủ làm em thổn thức lắm rồi.
Em không biết mình có đủ kiên nhẫn để chạy theo anh bao lâu nữa, đủ kiên nhẫn trở thành một người chỉ có thể đi bên lề trong cuộc đời anh. Em chỉ có thể mỗi ngày kìm nén nỗi nhớ anh vào tận sâu đấy con tim, nén chặc sự thích anh vào sâu trong tâm trí. Sâu tới nỗi em sợ đến một ngày chính em cũng không tìm ra nó nữa.

Thursday, October 30, 2014

VÌ EM ĐÃ DỄ DÃI VỚI ANH, NÊN CŨNG ĐÃ DỄ DÃI VỚI THẰNG KHÁC!

Một logic tuyệt vời mà đầu đàn ông có thể nghĩ ra. Không giấu gì bạn, tôi cũng nghĩ đúng y như thế đấy!
Nhưng vấn đề chỉ nằm ở chỗ: Anh ấy không bao giờ nói câu này trước khi đưa bạn lên giường! Anh ấy không bao giờ cảnh báo bạn rằng: Lên giường = dễ dãi!
Khi yêu, anh ấy chỉ dạy bạn làm phép toán dễ thương thế này:
Yêu = Dâng hiến!
Làm tình = Yêu!
Yêu = Lên giường!
Lên giường = Yêu thật lòng!
Còn trinh = Tự tin lên giường với anh ấy!
Lên giường = Sẽ được yêu nhiều hơn!
Thế mà sau lần đầu tiên ngọt ngào, thì hằng đẳng thức đáng nhớ của người tình đầu đã được sửa thành:
Lên giường = Dễ dãi!
Lên giường với anh một lần = Đã hoặc sẽ nhiều lần với nhiều đàn ông!
Nếu bạn lần ấy có dấu hiệu trinh tiết thì:
Đã mất trinh = Sẽ lăng nhăng với thằng khác!
Nếu bạn không thể hiện được dấu hiệu mà anh ấy cho là của trinh tiết:
Đã mất trinh = Lừa dối, đĩ điếm, qua tay bao thằng v.v…




Thiết nghĩ sự tráo trở của những đẳng thức ấy đã nói rõ rằng, ai mới là kẻ lừa dối, đĩ điếm. Nếu anh ấy trình bày bài toán của mình ngay từ đầu, với lập luận “Lên giường = Dễ dãi”, tôi tin không bao giờ có bất kỳ một cô gái tự trọng nào đồng ý lên giường với anh ấy.

Người xưa có câu rằng, chớ đánh phụ nữ dù chỉ bằng một cành hoa. Tôi hiểu câu nói ấy như sau: bởi khỏi cần đánh, chỉ một câu nói cũng có thể khiến cô ấy đau đớn suốt cả cuộc đời rồi còn gì!
Khoảnh khắc sau yêu cần sự tinh tế và tế nhị vô chừng của cả hai tình nhân. Giá như những khoảnh khắc ấy không thành sẹo trong đời người đàn bà, chỉ vì một chữ trinh “chẳng cầm cho khéo, lại giày cho tan!”

YÊU THƯƠNG BẢN THÂN LÀ CÁCH TỐT NHẤT ĐỂ HẠNH PHÚC

Đừng sợ hãi hay trốn tránh, nếu đối diện với thử thách thì hãy dùng thái độ tích cực nhất để chấp nhận, than vãn hay chùng chình thì rồi vẫn sẽ phải đương đầu sớm muộn, vậy thì đừng trì hoãn bất cứ điều gì.

Điều này đồng nghĩa với việc đừng dành quá nhiều thời gian vào một ai đó, đừng vì người ấy mà chấp nhận hy sinh quá nhiều, đừng vì người ấy mà nhận lấy thương tổn quá lớn. Chúng ta còn không trân trọng chính bản thân mình, lấy lý do gì bắt người khác phải coi chúng ta là báu vật để nâng niu?
 
Phần lớn những người bất hạnh, vì những lý do này hay lý do khác, vì cô đơn, vì vấp váp quá nhiều hay bị tổn thương quá nhiều, vì sống trong những hoàn cảnh buộc phải chấp nhận quá nhiều những éo le, vì yêu thương chọn sai, vì nhớ thương nhầm người, vì bị ai đó quay lưng phản bội mà mất hết lòng tin vào cuộc sống.
 
Này, nếu có ai hỏi bạn rằng, điều gì là quan trọng nhất trong cuộc sống này, đừng vội trả lời họ rằng tình mẫu tử, tình phụ tử, tình yêu nam nữ hay xa hơn là những cái ước mơ hay hoài vọng, mục tiêu hay lý tưởng. Điều quan trọng nhất trong cuộc sống này chính là được sống, được tồn tại. Vậy thì tại sao chúng ta vẫn bỏ quên bản thân mình, không hề dành thời gian chăm sóc, yêu thương chính mình đi?
 
Chỉ đơn giản là sống lạc quan lên, bớt suy nghĩ đi. Đừng đày đọa bản thân quá nhiều bởi những mối bận tâm chẳng đầu, chẳng cuối, tận hưởng cuộc sống theo hướng tích cực hơn, vui vẻ hơn.
Ai trong chúng ta cũng sẽ có những phút giây muốn làm cho cuộc sống của mình thêm ý nghĩa. Làm những điều chúng ta muốn làm, yêu thương theo cách của chúng ta. Đừng sợ hãi hay trốn tránh, nếu đối diện với thử thách thì hãy dùng thái độ tích cực nhất để chấp nhận, than vãn hay chùng chình thì rồi vẫn sẽ phải đương đầu sớm muộn, vậy thì đừng trì hoãn bất cứ điều gì.
 
Thế nhưng hãy nhớ làm cho mình đẹp lên mỗi ngày, hãy nhớ đối đãi thật tốt với bản thân mình mỗi ngày. Thay vì cố học theo sở thích của ai đó thì hãy thoải mái thể hiện cá tính của bản thân, tôn trọng cảm nhận của chính mình. Đừng quá dễ dàng khiến cho ai đó làm mình tổn thương, cũng đừng vì tổn thương mà bỏ rơi chính mình.
 
Chúng ta sẽ không thể hạnh phúc nếu như không biết cách yêu thương chính mình. Chúng ta sẽ chỉ chìm trong những nỗi niềm dõi mắt theo người khác, chúng ta sẽ chỉ chờ đợi ai đó đến bên cạnh quan tâm đến và bị động đón nhận tất thảy niềm vui, nỗi buồn.
 
Nếu như thế chúng ta không phải đang sống, chúng ta lúc ấy chỉ là những cái bóng, chìm khuất sau lưng người khác, không cho mình cơ hội đứng lên.

ANH CÓ YÊU EM ĐÂU

Bởi vì anh không yêu em nên luôn bỏ mặc em lại một mình trong thế giới của em, mỗi khi em mệt mỏi cần chỗ dựa thì lại bằng lý do này hoặc lý do khác, từ chối đến bên em.

Tại sao các chàng trai vẫn thường lừa gạt những cô gái, nói lời yêu thương mặc dù chẳng yêu thương thật tâm, nói lời hứa hẹn dù thực chất đã nghĩ chán chê trong đầu là chẳng thể thực hiện được?
 
Anh à, tình yêu đâu phải chỉ cần nói miệng là đủ đâu anh? Nó cần phải xuất phát từ chính cảm giác trong tim chứ không phải do não anh điều khiển, nó chính là những điều anh cảm nhận chứ không phải anh cố bào chữa để chứng minh. Anh có làm gì sai đâu? Em cũng chẳng làm gì nên tội, tại sao cứ phải cố kìm kẹp nhau mãi?
 
Anh có yêu em đâu? Nếu yêu em sẽ không bỏ mặc cảm nhận của em, sẽ không bao giờ độc đoán và ích kỷ cho rằng chỉ quan điểm của anh mới đúng, sẽ không áp đặt em bằng đủ thứ lập trường của anh để em cảm thấy mình thật sự đang bị bó buộc đến nghẹt thở.
 
Nếu anh yêu em, có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Có lẽ anh sẽ không khiến em phải khóc nhiều hơn là cười, sẽ không khiến em hàng ngày cứ phải chịu tổn thương vì những gì anh nói, vì những chuyện anh làm, sẽ lo lắng cùng em mỗi khi em gặp chuyện không may, sẽ xoa đầu em an ủi và nói rằng: Đừng buồn, em buồn anh cũng buồn theo.
 
Đừng tưởng rằng em là một con ngốc khi tin lời anh nói. Con gái mà, vô cùng nhạy cảm, ai yêu thương mình, ai quan tâm đến mình, có thể cảm nhận mà đoán định được hết. Bởi vì anh không yêu em nên luôn bỏ mặc em lại một mình trong thế giới của em, mỗi khi em mệt mỏi cần chỗ dựa thì lại bằng lý do này hoặc lý do khác, từ chối đến bên em.
Con gái như em mặc dù không yếu đuối, nhưng cũng luôn tha thiết có người bên cạnh, để được bao bọc và che chở những lúc yếu mềm, để được yêu thương và đáp lại yêu thương. Anh biết không, em đâu có yêu cầu nhiều nhặn gì ở người khác. Kể cả với anh cũng vậy, em luôn cho rằng chúng ta bình đẳng, không nhất thiết phải lúc nào anh cũng kè kè ở cạnh em. Thế nhưng tại sao anh luôn thờ ơ, luôn lạnh nhạt mỗi lần bên nhau, chẳng khi nào quan tâm em thật sự đang vui hay buồn.
 
Anh à, yêu em là thế sao?
 
Là khi nào thích thì gọi em đến cạnh, không có hứng lại đẩy em ra xa. Em có phải không xứng đáng với anh? Hay từ đầu đến cuối anh chỉ tự lừa gạt mình, lừa gạt mọi người và lừa cả em nữa, rằng anh yêu em, nhưng thực chất lại chỉ khiến em chịu tổn thương mãi?
 
Thế thì còn gọi gì là yêu nữa, thế thì anh đâu có yêu em!

NGƯỜI NÓI YÊU EM ĐI

Này chàng trai, sao không tỏ bày tình cảm của mình, đừng để sự hèn nhát chiếm lĩnh trái tim mình thế chứ. Nếu đã yêu em rồi thì nói ra đi, em đang cổ vũ anh đấy. Dũng cảm và mạnh dạn lên chàng trai.

Bạn nói với em rằng anh có tình cảm với em, lúc đầu em cũng chẳng tin lắm đâu nhưng khi em bắt đầu chú ý hơn tới anh thì em thấy anh đúng là “khả nghi” thật.
 
Em hay bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn em, khi em thấy thì anh lảng tránh và nhìn đi chỗ khác với vẻ ngượng ngùng. Xem nào, đây có phải là dấu hiệu đầu tiên của những người yêu thầm không nhỉ?
 
Anh kịp thời đưa em chai nước lạnh khi em vừa vào lớp, hay thậm chí chép bài giùm em khi em nghỉ học. Anh chẳng ngần ngại nổi cáu lên khi em ốm mà không chịu chăm sóc bản thân, rồi lẳng lặng dúi vào tay em túi thuốc kèm theo đơn hướng dẫn và không quên gườm gườm “lo uống thuốc đi cho mau khỏi”. Những quan tâm nhỏ nhặt ấy của anh làm em rất vui và xúc động lắm đó.
 
 
Bắt gặp em đi trên phố với cậu bạn thân, anh phóng xe vụt qua tụi em thật nhanh. Này anh, em thấy ánh mắt buồn bã của anh rồi, sao còn giả vờ không thấy em chứ. Anh đang ghen đúng không?
 
Anh hay quăng mấy status vu vơ lên facebook, mà thường thì hay trùng khớp với những gì diễn ra ngày hôm đó của hai chúng ta. Chẳng phải em ảo tưởng đâu, nhưng ráp nối các sự kiện và biểu hiện của anh, thì chắc chắn những gì anh viết liên quan tới em rồi.
 
Anh không ngại thời tiết và thời gian mà chạy ngay đến bên em khi em thút thít trong điện thoại. Anh la, xong anh lại lau nước mắt cho em. Em biết anh thương em mà. Ấy vậy mà khi em bông đùa “sao anh tốt với em thế, yêu em à” anh chỉ cười giả lả “bạn bè giúp nhau là chuyện thường”. Thôi, đừng gắn mác bạn bè nữa, em thấy hết rồi, cũng hiểu hết rồi, đồ ngốc.
 
Này chàng trai, sao không tỏ bày tình cảm của mình, đừng để sự hèn nhát chiếm lĩnh trái tim mình thế chứ. Nếu đã yêu em rồi thì nói ra đi, em đang cổ vũ anh đấy. Dũng cảm và mạnh dạn lên chàng trai.
 
Dũng cảm sống thật với trái tim mình anh sẽ thấy hạnh phúc biết bao nhiêu. Chẳng gì đau đớn bằng việc cứ phải che giấu tình cảm của mình. Phải trao đi thì mới mong được nhận lại chứ đúng không?
 
Anh hãy cho em biết anh yêu em nhiều như thế nào, hãy chứng minh cho em thấy để em đủ tin tưởng mà giao trái tim mình cho anh.
 
Có thể đôi lúc anh sẽ mệt mỏi trong tình yêu của chính mình nhưng anh đừng từ bỏ nếu anh cảm thấy mình còn có thể tiếp tục. Con đường tình yêu đâu có trải hoa hồng, ai hạnh phúc mà chẳng phải trải qua khổ đau. Tiếp tục bước tới gần em để nói yêu em đi vì em cũng đã yêu anh, em chờ lời tỏ tình của anh lâu lắm rồi đó.

Nào, nói yêu em đi để em còn đồng ý nữa chứ!

KHÔNG YÊU ĐI, ĐỢI ĐẾN KHI NÀO?

Ngay khi chưa già mà đã lặng lẽ từ bỏ những rung động thuần khiết nhất, lao đầu vào sầu muộn, vào những đêm dài nhắm mắt mà không thể ngủ. Chúng ta đang làm gì với cuộc đời mình?

Chần chừ là sẽ chóng tiêu hết tuổi trẻ, cô đơn hay hạnh phúc thật ra cũng chỉ nằm ở sự chọn lựa. Chắc chắn chẳng ai muốn chết gục trong đơn độc, chắc chẳng ai muốn sẽ một mình đi toàn bộ quãng đường đời mà không có ai bên cạnh.
 
Tuổi trẻ, có quyền được yêu.
 
Nên nhớ, chúng ta không có hai lần tuổi trẻ, không có hai lần được sống thỏa theo sở nguyện và bạt mạng chạy đua theo những thứ tưởng chừng như ảo vọng, xa tầm với và không chân thực. Chúng ta sẽ không thể thực hiện những điều mình thích bất cứ khi nào ở những năm 30 tuổi, 40 tuổi, 50 tuổi, chúng ta sẽ phải yêu vì trách nhiệm hơn, sống vì trách nhiệm hơn, chúng ta sẽ không có những lần tặc lưỡi bất chấp, chúng ta yêu sẽ chẳng còn thú vị như thưở còn dễ dàng biết cách thổ lộ cảm xúc, dễ dàng lao đi bạt mạng vì trái tim mách bảo.
 
Xin hỏi, có ai cấm được tình yêu?
Có ai cấm cản được tuổi trẻ là xông pha, lăn xả? Có ai cấm được câu nói yêu ẩn hiện đằng sau nhịp tim đập rộn ràng, có ai cấm được tuổi trẻ khỏi rung động, khỏi thiết tha, khỏi ôm ấp những hình bóng đã sớm khắc sâu trong lòng?
 
Không yêu thì đợi đến khi nào? Đến khi trưởng thành rồi thấy yêu đương là phát ngại, nghe thấy danh từ chung đó thôi là ngán ngẩm lắc đầu, sợ tổn thương nọ, khổ đau kia, sợ sẽ phải gánh những lần chia ly, đổ vỡ, thái độ đối với người mình yêu cũng tự động kiềm tỏa ít nhiều, cảm giác yêu đương không còn chân thực mà sẽ thay thế bằng những tính toan khác, ít dựa trên xúc cảm nhiều hơn.
 
Mà nếu ít dựa trên xúc cảm thì còn gọi gì là yêu?
 
Thật lòng mà nói, những người trẻ trong chúng ta vì sống tiêu cực quá nên mới đóng kín trái tim, tự nguyện để mình bị lây lan căn bệnh chung của cả thế hệ, để rồi đổ lỗi, để rồi oán trách xã hội, oán trách người khác, nhưng hoàn toàn quên nhìn lại chính mình.
 
Đừng cho rằng bản thân mình là đúng nếu bạn còn vô trách nhiệm với tuổi trẻ.
 
Đừng cho rằng bản thân mình là đúng nếu bạn còn phớt lờ yêu thương.
 
Ngay khi chưa già mà đã lặng lẽ từ bỏ những rung động thuần khiết nhất, lao đầu vào sầu muộn, vào những đêm dài nhắm mắt mà không thể ngủ. Chúng ta đang làm gì với cuộc đời mình?
 
Vẫn biết yêu thương cần phải đợi đúng thời điểm, phải gặp đúng người, phải yêu đúng cách. Nhưng bạn đã thật sự tự đứng lên đi tìm kiếm nó dù chỉ một lần hay chưa?
 
Ừ thì chưa vội, chưa vội thì khi nào mới vội?

EM PHẢI ĐỢI BAO LÂU?

Đã nhiều lần em dùng hết can đảm để đẩy ý chí về phía không anh, để ra đi, để buông tay. Thế mà trái tim ngu ngốc lại bảo với em rằng, cơ hội đâu đó phía trước, liệu em có thể tìm thấy không?

Em đã yêu anh từ lúc nào đến bản thân em cũng chẳng rõ. Tình yêu nó như đợt sóng ngầm, đến khi chúng hiện rõ trước mắt mới biết rằng tim mình đang lấp đầy hoàn toàn bởi hình bóng của một người khác.
 
Em nhìn anh hạnh phúc rồi khổ đau, em lặng lẽ đứng bên, âm thầm đưa đôi vai gầy mỗi khi anh tuyệt vọng. Em nhìn anh đi bên người khác rồi lại rời xa, em vẫn yêu thứ tình yêu chân thành đơn giản, không hơn thua so sánh. Em nhìn anh từng bước giữ trọn trái tim mình mà không biết phải làm sao hay tiếp tục đoạn đường này như thế nào. Anh giây phút này có phải là của em?
 
Anh đi qua đổ vỡ và vẫn cần thời gian để quên.
 
Anh vấp ngã và sợ đau, anh chẳng còn dám yêu hết mình.
 
Anh e dè mọi sự gắn bó, anh thiết lập những thứ lưng chừng khó chịu.
 
Anh gần mà như xa, bên cạnh đấy mà em lại chẳng thể nào có thể bước tới.
 
 
Em không thể tiến, cũng chẳng cách nào lùi. Em bắt đầu phân vân và khó xử. Có thật là chúng ta có duyên gặp mà không có duyên thành?
 
Đã nhiều lần em dùng hết can đảm để đẩy ý chí về phía không anh, để ra đi, để buông tay. Thế mà trái tim ngu ngốc lại bảo với em rằng, cơ hội đâu đó phía trước, liệu em có thể tìm thấy không? Liệu bước đi có đồng nghĩa với việc tuột mất cơ hội được hạnh phúc không?
 
Tình cảm đơn phương cháy sém cả những nghĩ suy từ bỏ, em khao khát cảm giác từng là của nhau, dù ngắn ngủi, dù mong manh. Tình cảnh ở gần bên mà chẳng thể chạm vào biến em thành cô gái ngốc nghếch trông chờ phép màu.
 
Giá như anh lạnh lùng, giá như anh đừng dịu êm.
 
Giá như bỏ mặc em với những cảm xúc chông chênh.
 
Giá như anh đừng gieo quá nhiều hi vọng.
 
Anh à! Bao lâu nữa thì anh sẵn sàng bước đến bên em.

Em không hấp tấp, cũng chẳng nóng lòng.

Chỉ là... em không thể đợi thứ không bao giờ đến...
 
Chỉ cần em biết là bao lâu, em nhất định sẽ chờ!

Vậy thì anh ơi, nói cho em biết, em phải đợi bao lâu...

ĐỪNG CHỜ ĐỢI NHỮNG ĐIỀU KHÔNG TRỞ VỀ

Có khi nào chúng ta cũng đã quên luôn rằng, bản thân chúng ta mới cần phải trân trọng nhất hay chưa? Đợi chờ lâu như vậy, đến bản thân mình còn không trân trọng thì hy vọng ai sẽ trân trọng chúng ta?

Có những điều, đã đi rồi. Là hết.
 
Có những thứ, chỉ đến một lần. Không có lần thứ hai.
 
Chúng ta đang đợi điều gì thế? Đang chờ đợi những thứ đã đi rồi và không biết bao giờ mới trở lại? Chìm đắm trong hồi ức về quá khứ, trong hy vọng biến thành ảo tưởng, trong những nỗi đằng đẵng đau thương và bao đêm phải tự lau khô nước mắt cho mình? Để rồi không nhận ra rằng, thực chất chúng ta quá đáng thương.
 
Tại sao phải đối xử tệ bạc với bản thân như thế? Khi mà cuộc đời vốn quá ngắn ngủi, cho dù có tận dụng hết thời gian đó để làm những điều bản thân muốn làm, sống vì những mục tiêu và dự định, yêu thương như chưa bao giờ tổn thương, đứng lên dang tay chịu trách nhiệm với những người xung quanh mình, vẫn còn chưa đủ. Vậy tại sao phải tự thiêu đốt quá nhiều thời gian vào việc cố công chờ đợi những thứ đã qua, chẳng thể trở về?
 
Người ta đã không trân trọng chúng ta, đã ngoảnh mặt quay lưng bỏ rơi chúng ta trong một cái hố sâu của tuyệt vọng, của ti tỉ loại cảm xúc vừa cắn rứt, vừa bi thương, vừa dằn vặt vừa thống khổ, vừa nuối tiếc vừa nhung nhớ. Thế nhưng chúng ta phần lớn vì quá yêu nên cắn răng chịu đựng, vì lụy tình nên mới day dứt chẳng thể quên.
Có khi nào chúng ta cũng đã quên luôn rằng, bản thân chúng ta mới cần phải trân trọng nhất hay chưa? Đợi chờ lâu như vậy, đến bản thân mình còn không trân trọng thì hy vọng ai sẽ trân trọng chúng ta?
 
Cuộc đời này, quan trọng nhất là phải sống mạnh mẽ và tự tin. Biết cách yêu thương bản thân và làm những việc mình thích. Yêu thương quá nhiều sẽ khiến chúng ta bi lụy, tình quá sâu đậm cũng khiến chúng ta khổ sở. Chẳng thà cứ tỉnh dậy khỏi giấc mơ, đối diện với cuộc sống muôn vàn khó khăn và thử thách, công việc chờ đợi một ai đó hoặc một điều gì đó sẽ trở nên quá xa xỉ. Bởi làm gì có ai là chờ đợi được điều gì đó cả một đời?
 
Mọi thứ trên đời này luôn tồn tại những xác suất. Và việc điều gì đã đi qua rồi mà trở lại được chỉ chiếm xác suất rất nhỏ. Tại sao cứ phải cố chờ đợi một điều hi hữu xảy ra? Cũng như tại sao không dám thử bắt đầu một điều gì mới?
 
Chỉ mong là đừng bao giờ mềm yếu, cũng đừng quá bi quan. Vạn sự trên đời đều biến đổi hàng ngày, cả tình cảm lẫn cơ hội, cả con người huống chi những thứ vô hình?
 
Thế nên đừng cố chấp vọng về quá khứ quá nhiều, đừng cố chờ đợi những điều không bao giờ trở lại, bởi vì chúng ta có thể sẽ đánh mất rất nhiều thứ mà chính chúng ta không kịp nhận ra.
 
Và nó hoàn toàn không đáng!

NẾU YÊU THÌ KÍN ĐI MỘT CHÚT

Yêu quý đủ sâu, thì chẳng cần phô bày ra cho bàn dân thiên hạ. Chán nhau đủ mệt, thì sức đâu nữa mà lên mạng so đo?

Facebook là một mặt trận tình trường không kém hiểm nguy. Đó là nơi tình yêu có thể bắt đầu nhưng cũng là chất xúc tác khiến cho tình yêu kết thúc. Trớ trêu hơn nữa, chấm hết rồi, cũng là lúc facebook phơi bày rõ bộ mặt thật của nhau.
 
Chẳng hay ho gì cái chuyện riêng tư của mình bị người này đi qua để lại đôi lời, người kia đi tới lại tranh thủ bàn vào tán ra. Cứ cho là, tình yêu đích thực thật sự có thể vượt qua, chẳng mảy may sứt mẻ tí gì vì miệng mồm thiên hạ. Nhưng chuyện hai người, có nhất thiết phải để những bên không phận sự, quyền hạn gì tự do lên tiếng? Lúc yêu còn thấy vui đôi chút, chứ chia tay rồi, muốn cười sợ cũng khó mà nhếch nổi mép lên!
 
Thời buổi yêu đương cuốn chiếu, thương nhau facebook, chán nhau rồi cũng phải lên facebook xả mới vui. Lẽ ra, chỉ khoe nếu đẹp, đã xấu phải che. Nhưng bây giờ, càng xấu lại càng phải… rêu rao vì sợ người ta chưa đủ tỉnh táo và thông minh để thấy mình không phải người tốt đẹp. Hết vạch áo cho người xem lưng, giờ còn vạch não ra cho người đời bình phẩm.
 
Nên nếu đã ghét rồi thì làm ơn đấy, mình biết với nhau thôi!
  

Kín đi một chút, dù còn yêu lắm hãy đã cắn nhau đau. Facebook nhiễu nhương, biết ai chúc mình thật tâm, ai ngấm ngầm kề dao sau lưng rủa mình chia tay hay đặt điều vu khống? Biết ai cảm thông, ai hiểu cho chuyện mình éo le, lắt léo? Chỉ toàn người háo ngọt, thích làm anh hùng, nên cứ thế, bánh GATO và bàn phím lại quấn lấy nhau.
 
Kín đi một chút, dù lúc mặn nồng hay chẳng thể nhìn mặt nhau  nữa. Yêu quý đủ sâu, thì chẳng cần phô bày ra cho bàn dân thiên hạ. Chán nhau đủ mệt, thì sức đâu nữa mà lên mạng so đo?
 
Hạnh phúc thì không ai cho, nhưng những thứ không đâu thì rất nhiều người sẵn sàng dày công mang đem tặng bạn. Facebook là chốn thị phi, đã chuyện tình yêu, thì lại càng nên kín kẽ. Giấu đi một chút, chuyện của mình, tốt nhất đừng để facebook hay

NẾU MỘT MAI ANH PHẢN BỘI EM

Chẳng lẽ chỉ vì cảm xúc thay đổi là người ta có thể gạt bỏ toàn bộ những yêu thương đã từng, những lời hứa hẹn thề thốt, những cái nắm tay thật chặt và cái ôm còn vương hơi ấm?

Em không phải là người cố chấp gì, cũng không phải là cô gái cứ khăng khăng điều gì đó là của mình, rồi giữ chặt lấy không buông. Với em, điều gì phải ra đi em sẽ để nó đi mãi, tuyệt đối không giằng co, lôi kéo, tuyệt đối không dùng thủ đoạn để phân tranh.
 
Nhưng không có nghĩa là em sẽ nhu nhược đứng nhìn anh phản bội lại em như một lẽ tự nhiên. Khi mà tình cảm em mang toàn bộ ra để toàn tâm toàn ý yêu anh mà rốt cục chỉ nhận được sự quay lưng phũ phàng. Khi mà cả quãng thời gian tuổi trẻ của em đào sâu chôn chặt xuống dưới đất, bởi vì yêu anh nên mới chấp nhận hy sinh.
 
Người ta vẫn cho rằng, sự thay đổi cảm xúc của trái tim là không có lỗi, để rồi cứ phó thác cái trách nhiệm và dồn đổ toàn bộ sai lầm lên một thứ gọi là cảm xúc, cởi trói chạy thoát thân như một kẻ vô trách nhiệm và cạn tình nghĩa.
 
Khi yêu thương nhau thì thề thốt ngọt ngào, nhưng hết yêu rồi thì có thể quay phắt, gạt tay nhau. Vậy mà nhiều người lại có thể tìm lý do để bao biện việc đó hay sao? Và tại sao cũng lại nhiều người hưởng ứng những lý do kiểu ấy đến vậy?
Chẳng lẽ chỉ vì cảm xúc thay đổi là người ta có thể gạt bỏ toàn bộ những yêu thương đã từng, những lời hứa hẹn thề thốt, những cái nắm tay thật chặt và cái ôm còn vương hơi ấm?
 
Anh ạ, nếu có thể tìm được lý do duy nhất cho sự phản bội, em cho rằng chính sự giả tạo của lòng người là nguyên nhân quyết định. Khi yêu thương chỉ là lời nói, thoát khỏi đầu lưỡi là chẳng đọng lại gì, khi thời gian ở bên nhau chỉ là sự lừa gạt đối phương và lừa gạt chính mình chứ thực chất chẳng xuất phát từ sâu thẳm trái tim.
 
Nếu một mai anh phản bội em, đừng bắt em phải đứng nhìn anh mà rơi lệ, cũng đừng bắt em phải níu kéo hay giằng co với bất cứ cô gái nào khác. Đừng cho rằng em sẽ suy sụp, sẽ hẫng hụt, sẽ trống rỗng, sẽ có cảm giác như cả thế giới đổ sập trước mắt mà ngã một cú đau điếng không thể đứng lên.
 
Em không phải là một cô gái nhu nhược và yếu mềm như thế. Mặc dù yêu anh nhiều đến mức có thể vì sự phản bội ấy mà mất niềm tin vào tình yêu, nhưng không có nghĩa là anh và ai đó được phép chà đạp lên sự tự tôn cuối cùng còn sót lại của em. Anh cứ việc ra đi, em sẽ chẳng níu kéo, nhưng đừng bao giờ quên cách anh ra đi để rồi một ngày nào đó bỗng dưng cảm thấy tội lỗi, lại tìm mọi lý do để biện hộ cho mình.
 
Nếu một mai anh phản bội em, em sẽ không trốn vào trong một góc để tự dằn vặt và làm tổn thương chính mình. Em sẽ tự đứng dậy rất nhanh và mau chóng coi chuyện yêu đương với anh là tai nạn bất ngờ mà em phải gặp. Có nghĩa là kết quả tất yếu nhưng không thể quay đầu. Vì như thế là cách thức tốt nhất giúp em sống tốt hơn anh.
 
Nếu một mai anh phản bội em, khi mà đang tâm ôm ấp hình bóng một người khác trong khi vẫn ngọt ngào xớt lớt với em, thì thà cứ dứt luôn lúc ấy chứ đừng coi em như con ngốc mà cố tình lừa gạt cho đến phút cuối cùng.

ĐỪNG NÍU KÉO NHỮNG KẺ PHẢN BỘI

Sau này nếu có ai hỏi: Phải làm gì nếu người mình yêu trở thành kẻ phản bội, chạy theo người khác? Có thể trả lời một cách rành mạch: Hãy buông tay đi thôi!

Tuyệt đối đừng khóc lóc chạy theo, cho dù có đau lòng muốn chết, cho dù có còn yêu thương đến mấy. Bởi vì những kẻ phản bội, những người đã dứt áo quay đi, lời hứa hẹn khi xưa bỗng chốc hóa thành hư ảnh, hà tất phải biến mình thành kẻ đáng thương nhất thế giới như thế?
 
Khi cảm xúc đã đổi khác, trái tim cũng tự động quay lưng, người đã từ bỏ ta để đuổi theo một hình bóng khác. Đối diện với một sự vứt bỏ nhẫn tâm như thế, chúng ta đã chẳng còn gì để đánh mất nữa rồi, sự tự tôn cuối cùng vẫn phải giữ lại đúng không?
 
Đừng níu kéo, bởi vì bạn càng níu kéo, đối phương càng tìm cách vũng vẫy hoặc ruồng bỏ, cho đến khi sự thiếu kiên nhẫn biến thành sự tàn nhẫn. Cho đến khi vết thương trong lòng bạn sâu lại càng sâu.
 
Đường cùng hay ngõ cụt, vốn không phải hiện ra chỉ vì những chuyện tình đổ vỡ. Chúng ta càng không thể rơi vào địa ngục chỉ vì một bóng hình quay đi. Vẫn biết là lòng vẫn yêu nên mới đau, mới nuối tiếc. Nhưng chỉ một mình chúng ta nuối tiếc thì sự hối tiếc ấy hóa thành bất hạnh mất rồi.
 
Cảm thấy tuyệt vọng thì hãy khóc thật to, trút hết oan ức và tủi hờn ra để khóc, trút hết sự căm giận ra mà khóc. Để rồi khi nước mắt cạn có thể giấu nỗi đau vào trong tim, bình thản đối diện với bóng lưng đã quay đi mà tiếp tục sống tốt. Để rồi không chạy theo hay níu kéo van xin kẻ phản bội, để rồi không sai lầm mà biến mình thành người ngốc nghếch.
 
Người đi rồi thì sao? Chỉ để lại cho chúng ta những vết thương. Kỷ niệm xưa cũ dù có đẹp đến mấy, có như phim điện ảnh hay tiểu thuyết diễm tình thì cũng hãy coi nó như quá khứ đã qua. Đóng lại một trang là đóng lại dấu ấn một lúc nào đó cũng sẽ nhạt nhòa. Thời gian sẽ giúp ta trưởng thành, không thể hoàn toàn quên lãng những chuyện đau lòng và bỏ đi những vết thương, nhưng sẽ là nhớ về chúng mà không còn cảm thấy xót xa hay tiếc nuối nữa.
Chuyến tàu tuổi trẻ, rồi sẽ phải trải qua hết, gặp gỡ hết những người sẽ phải gặp trong đời. Có ai đó chỉ là người qua đường, có ai đó là người khắc cốt ghi tâm, có ai đó là người mà ở bên người ấy chúng ta thấy hạnh phúc, cũng có ai đó đến và để lại những vết thương.
 
Thế nên, đừng níu kéo một khi ai đó đã quyết tâm từ bỏ chúng ta. Cũng đừng tiêu tốn quá nhiều thời gian và nước mắt chỉ để tự hành hạ bản thân qua những lần dày vò trái tim vì nhung nhớ.
 
Chỉ cần tự thuyết phục thành công bản thân rằng, không nên phung phí tuổi trẻ lên những người không xứng đáng. Những người mà hôm nay có thể phản bội chúng ta chỉ để chạy theo một người khác, hoàn toàn chẳng thể đem lại hạnh phúc vẹn tròn cho bất cứ đối tượng nào mà người ấy yêu.
 
Buông tay đi, sẽ có người khác chờ. Một lần đau thương trôi qua, sẽ hiện ra một bậc thang để leo lên hạnh phúc. Dũng cảm để mặc người quay bước, chỉ cần giữ lấy bản thân để vượt qua đầm lầy thương tổn.
 
Để rồi sau này nếu có ai hỏi: Phải làm gì nếu người mình yêu trở thành kẻ phản bội, chạy theo người khác, có thể trả lời một cách rành mạch. Hãy buông tay đi thôi!

CHÚNG TA KÉO NHAU RA KHỎI BỘN BỀ ĐI ANH

Giữa guồng quay cuộc sống, tình yêu chúng mình cũng bắt đầu mỏi mệt, đôi khi thèm yêu đến ngột ngạt cả nhớ mong.

Là ngày em làm việc thật chăm, nghỉ việc đúng giờ, qua chợ mua một vài thức quà ăn vặt, nhắn một tin nhắn hẹn hò cơm tối.
 
“Anh sẽ qua nhà em chứ?”
 
Là ngày anh quên tất bật và trút những muộn phiền ngoài cửa gỗ, đem theo một bó hồng xinh đến bên em. Em đón anh bằng một nụ hôn nồng nàn và một vòng tay thật ấm.
 
Là khi em tựa vào vai anh, cùng dõi mắt về hướng tivi xem thời sự, sau đó nhanh chóng giành lấy remote chuyển kênh. Một kênh phim ảnh nào đó, một kênh hoạt hình nào đó. Mình vùng vằng, em cắn môi anh nhè nhẹ. Yêu thương mát lành như vị socola bạc hà anh mang sang.
 
Là tối khi phố lên đèn, em kéo anh ra khỏi bộn bề công việc, cũng tự mình gập màn hình laptop. Em dắt xe ra khỏi nhà, đội mũ bảo hiểm, ngoan ngoãn ngồi lên yên sau, rồi cho tay vào túi áo khoác anh thật ấm. Cứ vậy, mình rong ruổi khắp đường phố khi đêm về, mỏi mệt bay đâu mất…
 
Là một quán café quen, em dắt tay anh đi lên tầng ba và chọn một chỗ ngồi ở ban công. Gió nhè nhẹ, hoa oải hương dịu dàng len khẽ, đêm thành phố mờ sương, em nhìn vào mắt anh mờ cả yêu thương đã cũ…

 

Giữa guồng quay cuộc sống, tình yêu chúng mình cũng bắt đầu mỏi mệt, đôi khi thèm yêu đến ngột ngạt cả nhớ mong. Vậy mà quay ngang quay dọc người tình đi đâu mất. Em mê mải mải mê chọn những an yên ngày cũ, rủ anh về với lối nhỏ yêu thương. Rồi em biết sẽ còn nhiều lắm những đêm tình yêu khó ngủ, như việc nỗi nhớ về anh cứ da diết mãi không thôi. Những lý lẽ hay lời biện hộ về một nhịp đời hối hả, những lần lỡ hẹn, những giọt nước mắt xa xôi. Em chỉ muốn, chỉ muốn một điều…
 
Chúng ta kéo nhau ra khỏi những bộn bề anh ạ!
 
Để em được tựa vai anh, lật giở một vài trang sách, đọc vừa đủ cho hai đứa chúng mình nghe. Rồi bật cười khúc khích, rồi để tay lồng tay, mắt đắm say nhìn, tim đập nhanh và mạnh.
 
Để em yêu thương anh ngày một nhiều, không băn khoăn hay hoài nghi lo sợ. Em ngồi sau xe anh ôm lại cả những dấu yêu đầu và những tin tưởng trôi về phía xa xôi.
 
Cứ thế, chắt chiu thời gian và đong đếm nhịp yêu thương, anh nhé!
 
Cuộc sống này dẫu dài và rộng, vai anh dẫu nặng và đôi lần rệu rã, cũng hãy bình tâm nghĩ đến em để nhoẻn một nụ cười. Có khó gì đâu anh, em sẽ lại đến, nắm tay anh để kéo anh ra khỏi những bộn bề, anh biết không?

KHÔNG CẦN LÀ TÌNH ĐẦU CỦA AI ĐÓ, CHỈ CẦN TÌNH CUỐI LÀ ANH.

Vậy nên anh ơi, em thà đánh đổi một lần duy nhất trở thành tình đầu của ai đó, mãi mãi lưu giữ trái tim của anh ta, để trở thành người đi cùng anh cho đến cuối chặng đường đời.

Trong những ngày tháng thiết tha những cảm giác an nhiên, trong những ngày tháng còn sững sờ và hoang mang trước những gì gọi là chia ly, đổ vỡ. Nếu có thể, chỉ mong một lúc nào đó biết được rằng, giữ chặt tay nhau cho đến hơi thở cuối cùng.
 
Người ta yêu nhau như thế nào? Chia tay ra sao? Cả một quãng thời gian rung động, ngọt ngào và hồi phục những tổn thương sau vấp ngã, đổ vỡ. Để rồi như thế mới có thể bắt đầu lại một cách tốt hơn.
 
Nếu có thể hy vọng, em không cần phải là tình đầu của ai đó, chỉ cần là tình cuối của anh là quá đủ.
 
Có những lúc em đã từng suy nghĩ, nếu là tình đầu của ai đó, người ấy sẽ nhớ về mình suốt cả quãng đời, cho dù có một kết thúc hạnh phúc với người con gái khác, anh ta cũng sẽ chẳng bao giờ quên những rung động đầu tiên dành trọn cho em.
 
Người ta vẫn coi việc được lưu giữ mãi mãi trong ký ức của người khác là một hạnh phúc. Cho dù cuối cùng có nắm tay bất cứ ai cũng sẽ không lãng phí tuổi thanh xuân. Nhưng tại sao em cứ muốn chấp nhận đánh đổi, thà đừng là tình đầu của ai đó, để rồi là tình cuối của anh?
 
Con gái khi yêu thật ra có những suy nghĩ vô cùng phức tạp. Càng yêu, mối phức tạp ấy sẽ càng lớn dần lên, sợ hãi và hoài nghi cũng theo đó căng ra, khiến mọi cô gái đều cảm thấy sao mà quá áp lực. Thay vì thử thách nhiều mối tình khác nữa, em chỉ muốn yên ổn trong thế giới của chúng ta. Chỉ cần anh thôi đã là viên mãn, chỉ cần hạnh phúc bình dị chứ chẳng cần cuồng nhiệt, mãnh liệt để rồi sau đó vụt tắt.
 
Em có thể là tình cuối của anh chứ? Không cần bận tâm đến quá khứ của anh ra sao, đã từng thế nào, chỉ cần biết con người hiện tại của anh là đủ. Anh cũng không cần hứa hẹn gì hết với em, bởi vì mọi lời hứa hẹn đối diện với hiện thực cuộc sống đều là vô nghĩa. Chúng ta trải qua những gì, chỉ chúng ta mới hiểu, tình cảm đậm sâu thế nào, cũng chỉ chính trái tim chúng ta mới đọc được mật mã mà thôi.
Nếu như mãi về sau này, khi chúng ta già đi, khi tóc mai đã điểm sợi bạc, khi nửa đời người trôi qua bên nhau mà vẫn thẳng tắp đứng yên cùng nhau chẳng một lần ngã trước sóng gió. Tình yêu khi ấy đã biến mất từ bao giờ, thay vào đó là sự ấm áp quen thuộc cho nhau đến trọn đời.
 
Người ta cảm thấy không thể sống thiếu nhau thì người ta yêu nhau. Người ta cảm thấy cần nhau thì người ta ở bên nhau. Vẫn biết tình đầu hay tình cuối không thể do chúng ta tự quyết định, bởi vì nó còn phụ thuộc vào rất nhiều thứ tác động đến. Có người phải buông tay trước khi nhận được kết thúc hoàn hảo, có người vấp ngã giữa đường rồi lạc mất nhau…
 
Vậy nên anh ơi, em thà đánh đổi một lần duy nhất trở thành tình đầu của ai đó, mãi mãi lưu giữ trái tim của anh ta, để trở thành người đi cùng anh cho đến cuối chặng đường đời. Bởi vì, em chỉ cần anh khi ấy nhớ tất cả những gì về em, là đủ…

Wednesday, October 29, 2014

NHỮNG NỖI BUỒN MONG MUỐN ĐƯỢC TAN ĐI

Em thiết nghĩ, cuộc sống này có nhiều hơn một gam màu xám. Nếu bạn buồn vì thất đời xám xịt, là do tự bạn chỉ chọn cho mình một gam màu xám để trông vào đó thôi.

Em ngồi nghe bạn tỉ tê vì buồn đời, buồn chuyện tình yêu. Bạn nói bạn chán cuộc sống tẻ nhạt của bạn quá rồi, bạn chán cả việc yêu đương không lối thoát mà bạn trót vướng chân vào. Rồi bạn ủ dột, chán nản tất cả quanh cuộc sống của mình. Em hình dung ra cuộc sống của bạn bức bối như bốn bức tường vô hình, cứ càng thở dài càng thít chặt vào cơ thể bạn. Nếu mà thế thật, dễ có ngày em mất bạn như chơi, mất bởi vì bạn quá buồn và quá phiền…

Em thiết nghĩ, cuộc sống này có nhiều hơn một gam màu xám. Nếu bạn buồn vì thất đời xám xịt, là do tự bạn chỉ chọn cho mình một gam màu xám để trông vào đó thôi.

Chẳng hạn như việc bạn có đủ đầy cha mẹ. So với bản thân em thì bạn đã hơn em rất nhiều rồi. So với những số phận đơn côi khác trên cõi đời mưu sinh vạn kiếp, bạn đã là một tỷ phú tình thương yêu. Bạn có biết không? Tưởng tượng xem, bạn đi học vẫn có người cần mẫn sắp quần áo được là lượt tinh tươm, bạn về nhà đã có thể an nhiên ngồi vào bàn ăn thơm lừng món mới… Bạn còn chưa thấy mình đủ đầy hạnh phúc hay sao?
  

 
 
Chẳng hạn như việc bạn có một ai đó để thương yêu, để hờn giận, để ghen rồi để nhớ nhung. So với nhiều người cô đơn lẻ bóng khác, mãi mãi vẫn chưa tìm được một bờ vai để tựa, thì có nghĩa là bạn đã và đang hạnh phúc hơn nhiều người rồi.

Bạn còn kêu cuộc sống của bạn tẻ nhạt, em tự hỏi sao bạn không tự mình khuấy cuộc sống của mình lên? Hay bạn lại vội sợ sự nhiễu nhương, sợ mình không an phận?

Bất cứ điều gì trên cuộc đời này đều có hai mặt và bạn phải biết rõ điều đó hơn ai hết. Thay vì kêu ca hãy tự mình thay đổi. Em ngồi nghe bạn nói chuyện, thấy nụ cười trên môi nhạt dần rồi tắt ngấm. Em tự thở dài bởi tuổi trẻ của thời đại em đã khác quá xa so với thời đại trước.

Tuổi trẻ này đủ đầy vậy mà vẫn mãi chênh vênh…

Tuổi trẻ này được tự do tự tại mà vẫn luôn cho rằng mình thiếu thốn…

Tuổi trẻ này thích kêu ca cảm thán nhiều hơn cả việc hít thở oxi hằng ngày…

Giá như bạn, như em, như những người thuộc thế hệ của em, biết vắt cạn kiệt chất xám trong mình để đầu tư niềm vui và đi buôn hạnh phúc, thì tốt biết mấy! Chí ít, sẽ còn có ý nghĩa hơn việc ngồi cùng nhau, buồn cùng nhau và nản chí cùng nhau. Thở than thật nhiều mới thấy bản thân mình yếu đuối. Vậy thì hãy cứ khai căn triệt để nỗi buồn riêng, cả nỗi buồn chung, được không?

Bởi, có những nỗi buồn, thật sự chỉ mong muốn được tan đi…

ĐỪNG BUỒN NỖI BUỒN CỦA NGÀY HÔM QUA...

Nỗi buồn ủ quá lâu sẽ khiến chúng ta mất phương hướng. Khiến chúng ta không đủ can đảm để muốn bước tiếp, không đủ can đảm để đứng lên nhắm đến mục tiêu khác.

Bởi vì ngày hôm qua, nó hết rồi. Như thể là một đoạn băng đã được thu lại không có cách nào gỡ ra để xóa bỏ, cũng không có cách nào sửa chữa. Những chuyện đã qua có thể khiến chúng ta buồn, hoặc tổn thương. Hoặc thảy những gì thuộc về mình bỗng chốc chẳng còn là của mình nữa, hoặc chẳng cảm nhận được mình tha thiết điều gì, chỉ muốn tuột tay vứt bỏ mọi thứ
 
Có gì đáng phải buồn tiếp nỗi buồn đã lùi lại về sau?
 
Chúng ta càng sống, càng lớn lên, trưởng thành và già đi, càng thấy mình cứ đăm đăm nhìn vào  những tháng ngày xưa cũ. Buồn những chuyện đã qua, nhớ những người vốn là đã đi, ân hận về những sai lầm muốn xóa sạch bách như chưa từng.
 
Quá khứ đâu có chờ bất cứ ai trong chúng ta? Quá khứ chỉ là lưu lại những hình ảnh của chúng ta trong một chặng đường dài biến đổi dáng vóc, suy nghĩ, biến đổi hình hài, tính cách, biến đổi từ một đứa trẻ thành một người lớn trưởng thành để dẫu cho não bộ bắt đầu hằn thêm vô số nếp nhăn, nhưng khuôn mặt vẫn còn rất trẻ.
 
Buồn làm gì những điều đã cũ? Nếu có thể hãy là hoài niệm hoặc nghĩ về nó như một đoạn nhật ký. Nếu cảm động thì khóc, nếu vui thì cười thật lớn, nếu đau lòng thì ôm trái tim an ủi, nếu tàn nhẫn hoặc khốc liệt thì hãy ôm nó lên để nâng niu.
Nhưng tuyệt đối đừng buồn, dành quá nhiều nỗi buồn vào những ký ức xưa cũ, sẽ khiến chúng ta không thể bắt đầu một điều gì mới mẻ. Chúng ta không thể đứng mãi một chỗ, sờ lên trái tim, vuốt ve ký ức để sống tiếp những tháng ngày đằng đẵng. Chúng ta cũng không thể vì đã trải qua nhiều nên mệt mỏi muốn buông tay.
 
Cuộc đời, dù muốn hay không, ai cũng phải bước lên, giẫm lên sỏi đá để mặc bước chân rớm máu, dẫu có muốn trốn chạy cũng không thể, dẫu có muốn vùi đầu vào ký ức, sống chật hẹp trong một góc của thế giới, rồi cũng sẽ có ngày phải tuân theo lẽ tự nhiên.
 
Quá khứ đau, không phải đến hiện tại là hết đau. Bởi vì nó sẽ còn đau cho đến tương lai, cho đến khi chúng ta phải tiếp nhận một vết thương khác nữa, cho đến khi chúng ta phải nhận ra rằng, chấp nhận đau thương vốn dĩ là một việc thường tình.
 
Thật buồn là, con người ta ai cũng phải làm quen với việc cứ bất chấp bước đi để rồi thấy trên người cứ lại xuất hiện những vết thương mới. Mỗi ngày trôi qua sẽ chai sạn đi một chút, cảm xúc tê liệt thêm một chút, cho đến khi không thể nhận ra bản thân đã từng có một thời yếu đuối, đã từng có một thời sợ hãi, trốn chạy, đã từng có một thời buồn mãi một nỗi buồn của quá khứ, không dám nhấc chân bước tiếp về phía trước.
 
Có lẽ sẽ rất nhiều người cho rằng, nỗi buồn sinh ra là do cảm xúc. Như một kiểu bỗng dưng thấy nhớ, thấy nuối tiếc, bỗng dưng thở dài vì đời rộng và dài, còn chúng ta thì luôn bất lực trước những chuyện bất ngờ xảy đến. Buồn chỉ là chuyện thường tình khi con người ta hoài cổ, cũng chỉ như một cái bắt tay giữa trời đông lạnh giá, nghĩ lại thấy ấm đến rơi nước mắt.
 
Nhưng nỗi buồn ủ quá lâu sẽ khiến chúng ta mất phương hướng. Khiến chúng ta không đủ can đảm để muốn bước tiếp, không đủ can đảm để đứng lên nhắm đến mục tiêu khác và chạy đuổi, không đủ can đảm để coi mọi thứ là chuyện thường tình…

THÈM MỘT CÁI ÔM TỪ ĐẰNG SAU...

Ôm từ đằng sau luôn là cái ôm bất ngờ, nhẹ nhàng và sâu nhất; bởi bàn tay của ai đó khiến đối phương thấy an yên, được che chở, bảo vệ.

Thu chòng chành bước sang ngang, giật mình nhìn một chiếc lá rơi nghiêng xoay xoay theo làn gió nhẹ tênh, mặc sức để cho cái hanh hao, se sẽ của cảm xúc cứ chờn vờn trong mọi ngóc ngách của con tim. Lặng lẽ chọn một góc quán quen nức mùi kỉ niệm chưa bao giờ cũ, khẽ ngắm thành phố khi hoàng hôn sắp phủ lên đây một chiếc áo choàng đen kịt, mờ ảo.
 
Bỗng một giọt café rơi… rơi xuống đáy cốc rồi tan chảy, thấy chòng chành những nỗi nhớ vụn vặt về người con gái ấy. Và thèm cái cảm giác lâu rồi bỏ ngỏ ở nơi xa. Thèm được xoa xoa đôi bàn tay em đang cố với với chạm lấy chiếc lá thu sắp lìa cành. Thèm gõ đầu cô gái nhỏ bướng bỉnh, vẫn gật đầu đồng ý mỗi lần anh nói nhưng lẳng lặng chống đối… Và anh thèm một cái ôm từ đằng sau, cô gái à! Một cái ôm từ phía sau, khi em rón rén, chầm chậm bước về phía anh, thật nhẹ, thật khẽ nhưng êm ái…
 
Người ta vẫn bảo rằng mỗi một cái ôm đều có ý nghĩa và mang sắc thái của riêng nó. Ôm từ đằng sau luôn là cái ôm bất ngờ, nhẹ nhàng và sâu nhất; bởi bàn tay của ai đó khiến đối phương thấy an yên, được che chở, bảo vệ. Dù không nhìn thấy gương mặt đang rạo rực cảm xúc yêu thương nhưng khẽ lắng nghe nhịp đập con tim thì sự im lặng chính là điều êm ái, dịu dàng và hạnh phúc nhất.
 
 
Suỵt! Cô gái nhỏ của anh vẫn thật yên lặng mỗi khi anh đan bàn tay vào nhau và siết chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của em, em bảo rằng anh đừng lên tiếng, chỉ cần ôm em thế thôi, cùng nhìn về phía xa tít tắp… Bởi rằng lúc đó nên dành cho trái tim một khoảng trống không lời để thấu hiểu nhau hơn.
 
Lá thu vàng đang rơi, chạm đất rồi nằm im lìm; có một sự chia lìa không báo trước. Anh muốn tìm lại những cái ôm vô giá ấy, chẳng mặn nồng, tha thiết nhưng rất đỗi ấm áp, bình yên để anh biết rằng mình vẫn bên nhau, được không em?
 
Thời gian vẫn nhích dần cùng tiếng tích tắc của đồng hồ, mọi nỗi nhớ đều trở nên bất lực khi lòng người đã không còn dậy sóng. Những cái ôm ấy, 1,2,3… hay nhiều hơn thế nữa, anh sẽ cất chúng vào từng góc riêng và đặt cho chúng một cái tên thật lãng mạn. Lúc nào nhớ quá, anh sẽ nhẹ nhàng lật tìm lại và vỗ về vì anh biết cả anh và em đều thích cảm giác ôm từ phía sau. Đơn giản vì để thấy mình vẫn tồn tại bên nhau như thế…
 
Em thấy không trời đã chuyển mùa sang thu, anh vẫn mường tượng ra rằng đôi mắt em đang đong đầy hoài niệm về những ngày thu đã xa. Và mưa rơi… rơi nhiều lắm giăng kín cả trái tim nhớ thương em vô vàn. Nhớ những ngày mưa bất chợt, em chạy vội vã về bên anh, lặng lẽ ôm anh từ đằng sau và bảo “anh đừng ngoảnh lại, yên lặng thế nhé, em lạnh lắm…”. Cô gái ấy, anh đã để lạc mất bàn tay run run và con tim mong manh khao khát một tình yêu thật tĩnh lặng. Mưa ướt nhòe kỉ niệm rồi phải không em?
 
Anh vẫn chờ, vẫn đợi và khát khao được một lần có ai đó thân thuộc chầm chậm ôm anh từ đằng sau, chỉ một lần thôi, anh sẽ siết lấy bàn tay nhỏ bé của em. Yên lặng như thế thôi nhé!

NHỮNG VÒNG TAY ÔM

Với em, ôm là một cách thể hiện cảm xúc tinh tế nhất, lắng sâu nhất. Và cũng là cách để kết nối hai trái tim gần nhau nhất.

Thú thật là, nhưng khi mỏi mệt, em cũng chỉ muốn vùi vào ngực người yêu để mà thở than đôi chút. Rồi anh ấy sẽ vòng tay ôm gọn em vào lòng. Có thế mới thấy an yên, mới thôi nức nở, mới thấy Thế giới của mình gọn gàng nhỏ xinh trong lồng ngực chứ không còn nhức nhối nhiều nữa.

Với em, ôm trực diện cũng được, ôm từ đằng sau cũng được, miễn là vòng tay anh ấy đủ rộng để chở che cho em, cũng đủ hẹp để chứa đựng mỗi mình em thôi là ổn. 

Với em, ôm là một cách thể hiện cảm xúc tinh tế nhất, lắng sâu nhất. Và cũng là cách để kết nối hai trái tim gần nhau nhất.

Những vòng tay ôm 1
Những đứa con gái như em, thường hay tự ôm lấy mình. Em làm điều ấy nhiều lần, hàng trăm lần, cho hàng trăm ngày anh ấy chưa xuất hiện. Cái ôm của chính mình dành tặng mình cũng có chút ủi an, cũng có chút nhẹ nhàng khiến lòng thanh thản lạ. Nhưng cứ tự vòng tay ôm lấy mình, nhiều khi lại thấy vết thương lòng như sâu hơn, những nỗi đau tự nhiên cơi nới ra rộng hơn, mà chẳng hiểu vì sao cả.

Em cũng thường tự nhủ. Nếu anh ấy xuất hiện, em sẵn lòng nhỏ bé và dại khờ ôm lấy duy nhất mình anh ấy mà thôi. Em không nghĩ mình sẽ đủ mạnh mẽ để có thể giúp anh ấy vượt qua những điều bất ổn. Nhưng em nghĩ, cái ôm của em lại hiền lành đến nỗi, anh ấy sẻ chia được mọi phiền lo với em. 

Anh, nếu anh yêu thương một cô gái, đừng bỏ mặc cô ấy hoặc hờ hững với cô ấy nhiều ngày. Đến gần bên cạnh, và ôm cô ấy vào lòng. Đôi khi tình yêu chẳng cần gì to tát cả, cũng chẳng cần lời nói rõ ràng nào cả. Chỉ cần anh ôm cô ấy, và cô ấy tựa vào vai anh. Là khi anh biết tình yêu của mình ở đâu rồi đấy!

CON GÁI LO NHẤT ĐIỀU GÌ KHI YÊU?

Thời đại bây giờ, có được tình yêu đã khó, giữ gìn để nó bền lâu lại càng khó gấp bội phần. Hơn nữa, ranh giới giữa hạnh phúc và ly tan cũng thật mong manh dễ vỡ. Nắm giữ được nó không phải là điều dễ dàng. Vì thế mà con gái luôn bất an, lo sợ.

Trong mắt các cô gái ngày nay, “tình yêu” dường như không còn là câu chuyện cổ tích mà họ vẫn thường mường tượng trong những giấc mơ. Có được tình yêu đã khó, giữ gìn để nó bền lâu lại càng khó gấp bội phần. Hơn nữa, ranh giới giữa hạnh phúc và ly tan cũng thật mong manh dễ vỡ. Nắm giữ được nó không phải là điều dễ dàng. Vì thế mà con gái luôn bất an, lo sợ. Có những cam go tưởng chừng như rất đơn giản nhưng lắm lúc cũng khiến họ phải giật mình. Vậy rốt cuộc những điều gì khiến họ trăn trở đến như vậy?

1. Sợ không giữ được chàng

Đàn ông con trai khó ai có thể hiểu được mong muốn của họ, có thể ngày hôm nay họ theo đuổi bạn, hi sinh rất nhiều để có được tình yêu của bạn, nhưng cảm xúc đó, lí trí đó chỉ nằm trong khoảng thời gian nhất định. Bởi khi thành đôi rồi, nhiều người sẽ dần thay đổi cảm xúc. Thậm chí còn có những người chỉ sau một thời gian hẹn hò đã vội chia tay để theo đuổi người khác ngay sau đó. 


2. Sợ bản thân không còn hấp dẫn

Cũng dễ hiểu thôi, là con gái, “nhan sắc” có lẽ là ưu điểm và cũng là nhược điểm lớn nhất đối với họ. Chẳng ai có thể giữ nổi tuổi thanh xuân, sự trẻ trung mãi mãi. Ai rồi cũng đến lúc phải đối mặt với những nếp nhăn hay thân hình ngày một mập mạp. Vì thế, nỗi sợ hãi khi cơ thể không còn hấp dẫn luôn ám ảnh, thường trực trong tâm trí mỗi cô gái. 

3. Sợ biến thành cái gai trong mắt người thân và bạn bè của chàng

Khi đã yêu, nhiều cặp đôi thường quấn lấy nhau không rời. Bất cứ khi nào đi chơi, dự dạ tiệc, chàng cũng muốn đưa bạn đi theo. Thế nhưng, việc liên tục xuất hiện cùng chàng ở những buổi tụ tập cùng người thân, bạn bè sẽ khiến bạn lo lắng rằng "liệu mình có phải là vật cản đường, là cái gai trong mắt người khác không nhỉ?"

Vậy để tránh bị phàn nàn và mất điểm trong mắt người thân, bạn bè của chàng, hãy luôn mỉm cười thật tươi khi gặp mọi người và nếu thi thoảng hãy tạo không gian riêng để chàng có thể thoải mái vui đùa cùng bạn bè.


4. Sợ không tương xứng với chàng

Nhiều người thường bảo tình yêu là không phân biệt cao - thấp, béo - gầy, giàu - nghèo hay già - trẻ. Tình yêu là xuất phát từ trái tim chân thành. Thế nhưng, việc chênh lệch về ngoại hình, bằng cấp hay gia cảnh vẫn khiến nhiều cô gái phải điên đầu suy nghĩ. Thậm chí, việc chênh lệch đó còn khiến tình yêu của bạn bị ngăn cấm, phản đối. 

Tuy nhiên, đừng vội lo lắng. Hãy cố gắng hoàn thiện bản thân và chứng minh cho mọi người thấy bạn hoàn toàn xứng đáng với tình yêu này. Bởi trong tình yêu, nếu cứ mãi là "con rùa rụt cổ", suốt ngày chỉ biết than thở và vùi mình trong những suy nghĩ bi quan thì mãi mãi không thể hoàn thiện được bản thân mình.

22 ĐIỀU CHẮC CHẮN SẼ TRẢI QUA SAU CHIA TAY

Này các cô gái, bạn có nghĩ rằng những gì bạn trải qua sau chia tay cũng có một trình tự nhất định? Và đôi lúc nó cứ lặp đi lặp lại, dù bạn đã nếm mùi chia tay đến mấy lần?

Tin tôi đi, một vài điều dưới đây tuy sẽ không thực sự hiện diện rõ ràng trong quá trình hậu chia tay của bạn, nhưng chắc chắn rằng bất cứ cô gái nào cũng có những cảm giác thế này, dù chỉ là thoáng qua, sau khi nhận được lời "mình chia tay đi" từ người yêu.
1. Bạn vẫn đang nghĩ rằng cuộc đời này thật tươi đẹp
22 điều các cô gái chắc chắn sẽ trải qua sau chia tay 1

2. Cho tới lúc bạn phải nghe những lời nói như “xát muối vào lòng”: anh không thể mang lại hạnh phúc cho em!
22 điều các cô gái chắc chắn sẽ trải qua sau chia tay 2
3. Và bạn khóc…
22 điều các cô gái chắc chắn sẽ trải qua sau chia tay 3
4. Có thể bạn sẽ tìm đến rượu để cố gắng lấn át nỗi buồn thất tình, nhưng rồi nhận ra rượu càng vào thì người càng tỉnh, sầu lại thêm sầu
22 điều các cô gái chắc chắn sẽ trải qua sau chia tay 4
5. Rồi bạn tiếp tục khóc
22 điều các cô gái chắc chắn sẽ trải qua sau chia tay 5
6. Bạn bè xung quanh sẽ đánh lạc hướng mối quan tâm của bạn sang những việc khác
22 điều các cô gái chắc chắn sẽ trải qua sau chia tay 6
7. Nhưng bạn vẫn chỉ nghĩ đến một người và một chuyện mà thôi!
22 điều các cô gái chắc chắn sẽ trải qua sau chia tay 7
8. Lại khóc!!!
22 điều các cô gái chắc chắn sẽ trải qua sau chia tay 8
9. Chuyển sang trạng thái tức giận. La hét. Đập phá. Bạn cảm thấy muốn nổ tung.
  22 điều các cô gái chắc chắn sẽ trải qua sau chia tay 9
10. Bạn trở nên nghi ngờ tất cả mọi thứ và không tin tưởng được bất cứ ai.
22 điều các cô gái chắc chắn sẽ trải qua sau chia tay 10
11. Ngay lập tức, nước mắt lại chảy, không phải vì buồn nữa, mà là vì thù hận.
22 điều các cô gái chắc chắn sẽ trải qua sau chia tay 11
12. Bạn muốn trả thù! Muốn trút hết ấm ức lên con người đó…
22 điều các cô gái chắc chắn sẽ trải qua sau chia tay 12
13. Bạn nói nhiều hơn với đám bạn về chuyện “nếu gặp lại người đó thì mình sẽ… hành hạ như nào”
22 điều các cô gái chắc chắn sẽ trải qua sau chia tay 13
14. Và bạn thấy mình khá hơn một chút, mạnh mẽ hơn một chút. Vì tình yêu vốn rất ích kỷ mà, nhất là sau lúc chia tay, nhìn người ta đau đớn hơn thì mình sẽ dễ chịu được một ít?
22 điều các cô gái chắc chắn sẽ trải qua sau chia tay 14
15. Bạn quan tâm hơn đến mình, trưng diện hơn, ăn uống nhiều hơn…
22 điều các cô gái chắc chắn sẽ trải qua sau chia tay 15
16. Rồi gặp gỡ nhiều người hơn.
22 điều các cô gái chắc chắn sẽ trải qua sau chia tay 16
17. Chắc chắn rồi, bạn không nhất thiết phải hẹn hò với người không dành cho mình.
22 điều các cô gái chắc chắn sẽ trải qua sau chia tay 17
18. Thi thoảng bạn vẫn buồn, và sẽ lại khóc. Nhưng bạn hiểu hơn ai hết, mọi cảm giác tồi tệ nhất sẽ qua.
22 điều các cô gái chắc chắn sẽ trải qua sau chia tay 18
19. Bạn sẽ lại là mình của ngày trước.
  22 điều các cô gái chắc chắn sẽ trải qua sau chia tay 19
20. Bạn tự tin hơn.
22 điều các cô gái chắc chắn sẽ trải qua sau chia tay 20
21. Và điều cuối cùng mà bạn muốn
22 điều các cô gái chắc chắn sẽ trải qua sau chia tay 21
22. Là sẽ tìm được một ai đó xứng đáng để mình tiếp tục yêu thương
22 điều các cô gái chắc chắn sẽ trải qua sau chia tay 22