Tuesday, August 19, 2014

[TRUYỆN NGẮN] -------------------------- NGƯỜI YÊU CŨ - NGƯỜI YÊU MỚI

...
Em – Người yêu cũ.

Một ngày thứ 7 như bao ngày thứ 7 khác. Tan học là em ra bus stop ngoài cổng trường đón xe khách đường dài về Hải Phòng ngay.
Chiều nay trời bỗng đổ mưa. Cơn mưa đầu mùa hạ đến mà không báo trước, làm em chẳng kịp chuẩn bị ô dù gì cả. Bus stop đông nghèn nghẹt người, toàn sinh viên cùng trường cũng đang chờ xe về nhà. Em đoán kiểu này chắc lát nữa xe bus đến em sẽ bị đoàn người này đè đến bẹp dí và bẩn thỉu trong cái cửa xe bé tí ấy.
Tiếng còi ôtô vang lên nghe đến bực mình. Em đưa mắt tìm kiếm bóng dáng chiếc xe Hải Âu quen thuộc thì nghe tiếng còi xe ngày một gần và liên hồi hơn. Đánh mắt định lườm cho cái gã lái xe vô duyên nào đó một cái thì em bỗng giật mình và khựng lại trong vài giây.

Là anh, người yêu của em, à không, người yêu của em một năm trước đây. Hiểu rằng anh đang vời em lên xe, em mừng quýnh, chạy vội tới. Mở cửa xe và ngồi vào ghế trên bên cạnh anh.
Cái cặp nặng trịch đến khó chịu, sách vở thì ít mà quần áo cho 3 ngày nghỉ sắp tới thì nhiều. Em vô tư tháo cắp vứt ra ghế sau. Mở box trước mắt tìm cái khăn để lau tóc. Thấy cái khăn, em mới nhớ ra. Mặt em bỗng đỏ bừng, hình như anh cũng nhận ra. Em chỉ cười trừ và lí nhí:

– Ôi, em vô duyên quá anh nhỉ?

Anh cũng chỉ cười và nói:

– Có sao đâu, em cứ tự nhiên.

Đến lúc này em mới nhận ra rằng, một năm trôi qua mà những gì đã từng thuộc về em, hay những gì đã từng thuộc về cả hai chúng mình vẫn còn sâu đậm trong em. Có lẽ em không quên được vì nó là thói quen em lặp đi lặp lại trong quá khứ. Cũng có thể vì ngày xưa, chia tay nhau quá đột ngột, em vẫn chưa học được cách để quên những điều đó và rồi khi có người yêu mới, thì em không có lí do gì để học cách quên. Lúc này em mới để ý. Tấm thảm trải ghế kẻ caro trước đây em từng trải cho anh đã được thay bằng tấm thảm trải màu hồng Hello Kitty đáng yêu. Cái bùa em và mẹ xin cho anh trên chùa treo trên xe để anh luôn được may mắn khi đi đường cũng được thay bằng cái chuông gió có hình những chiếc lá thật đẹp. Mùi nước hoa xe cũng khác. Và cái khác mà đã khiến em bẽ bàng chính là chiếc khăn mà em vẫn hay dùng lau tóc mỗi khi lên xe mà gặp mưa.

Thì đúng rồi, cái gì cũng phải có sự thay đổi khi em và anh không còn là của nhau nữa. Anh giờ thuộc về người khác. Cái xe này cũng là phương tiện hay "ngôi nhà di động" của anh và người ấy. Mọi thứ đều phải khác đi cho hợp với người mới. Em không buồn đâu anh. Em có người yêu mới rồi. Em lơ đãng nhìn ra ngoài cừa kính ôtô. Màn mưa trắng xoá. Em bỗng muốn quãng đường Hà Nội – Hải Phòng dài thêm ra. Em có đang ích kỉ và xấu xa không? Em có phải đang ghen tuông không anh? Không! Có lẽ đó chỉ là sự ích kỉ, muốn cái gì đã là của mình phải vĩnh viễn là của mình mà thôi anh nhỉ?

Em không dám ngắm anh lái xe như trước đây em vẫn từng làm, không dám nắm tay anh hay tựa vào vai anh. Em chỉ có thể ngồi đó, im lặng, thi thoảng trả lời vài câu hỏi của anh. Rồi lại đằm mình vào bản nhạc mà em không mấy quen thuộc.

Anh đã ngỏ ý muốn đưa em về tận nhà, nhưng em từ chối. Em muốn anh cho em dừng ở bus stop cách nhà em vài cây số.
Trời vẫn mưa tưởng chừng như không muốn ngớt. Em đứng đó nhìn bóng dáng chiếc xe mang biển số thân thuộc; chiếc xe trước đây sau mỗi trận mưa thế này là em và anh lại cùng đánh bóng lại cho nó… cứ từ từ khuất dần rồi chìm hẳn trong màn mưa.





E
m – Người yêu mới.

Em vừa đi cùng người yêu cũ anh ạ! Em kể với anh về anh ấy nhiều lần rồi anh nhỉ? Em biết lần nào anh cũng đến đón em nên em đã không để anh ấy chở em về thẳng nhà mà đứng đây đợi anh đấy! Em biết kiểu gì anh cũng sẽ cau có vì trời mưa mà phải đi đón em cho mà xem và em cũng sẽ phải chờ anh một tiếng là ít vì kiểu gì anh cũng chờ cho mưa tạnh hẳn mới đi đón em.

Vậy mà, em đã đoán sai. Em chỉ đứng đó chưa đầy một phút đã thấy anh đến. Trời mưa tầm tã, anh khoác áo mưa nhưng mặt ướt hết. Anh đi tông và quần jeans thì đã xắn đến gối. Không hiểu sao em bật khóc như đứa trẻ. Anh cuống quýt xuống xe chạy đến hỏi han em đủ thứ, rằng em ốm à, mệt à hay đau ở đâu nhưng em chỉ lắc đầu. Anh che áo mưa cho em và đưa em lên xe.

Giá mà anh cáu với em thì em đã không khóc đâu anh ạ. Giá mà anh đi muộn một tiếng cho ngớt mưa để em chờ thì em cũng không khóc đâu. Tự nhiên em thấy thương anh quá, em vốn vẫn nhạy cảm với những gì quá tình cảm anh dành cho em mà, em phiền phức, làm tội làm tình anh phải không? Ngồi trên xe em ôm anh thật chặt, tháo cả mũ bảo hiểm ra để được tựa đầu vào lưng anh. Anh hỏi em:

– Anh mà có ôtô thì vợ bớt khổ hơn vợ nhỉ? Hehe!

Em dúi vào lưng anh một cái:

– Em chả thích ôtô gì cả! Đi thế này mới được ôm!

Mặc anh hỏi han gì, em chỉ lắc hay gật đầu. Em nhớ ngày bé em hay ngủ gật trên lưng mẹ thế này, rồi nghe tiếng mẹ từ lưng phát ra, lạ lắm anh ạ! Rồi em thích được mẹ trùm kín áo mưa, đạp xe đèo em từ nhà trẻ về, đi qua bao con đường mà em chỉ nhìn thấy mỗi đường chứ không thấy khung cảnh xung quanh đâu, nên em cứ tha hồ mà cảm nhận chỗ nào đường trơn, chỗ nào xóc, chỗ nào quành trái, quành phái mà đoán xem sắp về đến nhà chưa. Hay anh nhỉ? Có lẽ bố mẹ em và anh luôn là người cho em cảm giác mình vẫn còn là một đứa bé luôn được bao bọc và che chở. Mỗi tiếng sấm vang lên em ôm anh thêm chặt hơn và cũng bày trò đoán đường như ngày xưa đi cùng với mẹ.

Giờ đây anh mới là hiện tại, là tình yêu đẹp nhất của em. Dù anh có đi xe máy hay thậm chí là xe đạp hay đơn giản nhất là cầm ô đến che cho em và đưa em về thì em cũng vẫn yêu anh nhiều nhất. Em không kể với anh về chuyện em vừa đi cùng người yêu cũ. Em không biết anh có ghen hay không, nhưng em sợ anh ấy sẽ làm em và anh mất cái khoảnh khắc gần gũi yêu thương hiếm hoi này.
Những gì đã qua, em không hứa là sẽ quên hoàn toàn nhưng em hứa sẽ không để nó ngang bằng với anh. Quá khứ là những trang kỷ niệm đẹp, mà anh cũng có giống em, nhưng hiện tại khác với quá khứ. Yêu mỗi người lại là những tình cảm khác nhau, những cách bày tỏ tình yêu khác nhau…

Anh và em cười giòn tan. Bên ngoài tấm áo mưa, những hạt nước vẫn cứ ào ào rơi từ trên trời xuống. Em ôm anh thế này, dễ chịu hơn phải không anh?

Người yêu cũ – Em

Hôm nay thứ 7, ngày em về Hải Phòng mà lại mưa. Anh thấy có gì đó lo lắng nên đánh xe tạt qua trường em xem em ra sao. Nỗi lo của anh hình như không hề vô duyên chút nào, anh thấy em đang bị đám đông xô đẩy ở cái mái chờ xe bus bé xíu. Anh bấm còi để thu hút sự chú ý của em, mà cô gái đang ngáo ngơ kia cứ giả vờ kiêu ra mặt với anh như ngày xưa ấy [:-)] Hồi lâu em mới nhận ra anh. Em hồ hởi vào xe một cách tự nhiên. Rồi em đã nhận ra sự thay đổi ít nhiều trong xe, em đỏ mặt, bối rối. Anh hiểu cảm giác của em lúc ấy, nhưng anh lại nghĩ rằng, giá mà mình cứ có thể vô tư như thế thì tốt. Anh trách mình ngày xưa nông nổi, bỏ em đi để chới với theo sau, để em bơ vơ cổng trường những chiều quen mong ngóng anh đón đưa. Anh đã từng nghĩ mình không hợp nhau, anh cần một cô gái biết thích nghi nhanh với những thú vui, sở thích, những thú ăn chơi trác táng của anh mà anh đã không hề biết, niềm vui lâu dài và trọn vẹn đâu thể có được từ những thứ đó.

Anh yêu một vài cô gái, người ta lấp đầy thời gian của anh bằng những cuộc đi shopping vô giới hạn, những buổi party, những event lớn nhỏ đủ thể loại và ngay cả trong một buổi tối tụ tập buôn dưa của bọn con gái. Rồi người ta cố gắng để xoá sạch và thay thế những gì đã từng thuộc về anh và em; mấy cô công chúa ấy thay hết tấm bọc ghế xe hơi của anh thành một màu hồng dễ thương nhưng khiến người khác nhìn anh như một kẻ biến thái, những chiếc chuông gió rối mắt làm anh điên lên những khi bực mình. Ngay cả chiếc khăn bông nhỏ xinh mà em thường dùng lau mái đầu ướt mưa cũng được thay bằng chiếc khăn tay làm điệu.
Anh choáng ngợp trong những hương nước hoa thơm nhưng không quen mũi, choáng ngợp với những bản nhạc DJ dữ dội và mờ ảo. Và càng như thế, anh càng muốn được sống lại trong những ngày còn em hơn.

Hôm nay anh biết em đã có người yêu mới. Anh thoáng có chút ghen tị. Không phải đâu, anh ghen tị lắm. Trước đây chưa bao giờ anh coi em là quý giá và quan trọng đến mức anh có thể tiếc khi bỏ đi. Nhưng anh nhầm, người ta có thể tìm được niềm vui tức thời trong sự xa hoa và đám đông náo nhiệt, nhưng có được sự bình yên thực sự cũng chỉ có trong tình yêu mà thôi. Anh đã cười, dù gượng gạo nhưng cũng cố tỏ ra vẻ anh ổn để cho em thấy. Không biết nếu anh đánh rơi và để lộ cái nụ cười gượng gạo đầy u uất bất ngờ ấy ra thì em có thương và lo cho anh nữa hay không? Giá mà chiều nay anh không sĩ diện và có thể dẹp bỏ đi cái tính tự trọng cao ngất trời ấy đi thì tốt biết bao. Anh sẽ mở lời gạ em làm lại người yêu của anh trong vòng 2 tiếng thôi…

Quãng đường từ Hà Nội về Hải Phòng mưa trắng xoá. Anh nhìn em lại ngáo ngơ mong ngóng như trước đây vẫn thế. Người yêu mới của em hạnh phúc em nhỉ?

Người yêu mới – Em

Vợ yêu bé nhỏ của anh. Hôm nay trời mưa to thật em nhỉ? Anh đang đi có việc thì gặp mưa nên tạt vào quán nước gần bus stop để tiện đón em.

Rồi anh thấy em bước ra từ xe của cậu ấy. Anh có thể nhận ra đó là người yêu cũ của em. Anh đã tức giận đến suýt văng tục. Anh thấy thật lạ khi em lững thững trong mưa mà không chạy vội vào mái che mà trú mưa. Rồi anh thấy thương vợ của anh. Nếu anh có thể đưa em về bằng ô tô thì em đã không bị ướt sũng đến tội thế này. Thấy anh, em bật khóc. Anh cuống quýt, vợ của anh hiếm khi khóc mà cho anh thấy, em vẫn luôn giấu nước mắt vào phía sau mà. Hoá ra vợ của anh thương anh. Em vẫn luôn thương anh nhiều như thế mà anh không hay biết, mà không, anh có biết nên mới càng được đà, cứ nghĩ dù có hành hạ em về mặt tinh thần đến mức nào thì em cũng không bao giờ giận hay chia tay anh đâu.

Lúc này anh mới thấy anh cũng thương em nhiều biết mấy, khi không có anh vợ ngờ nghệch và vụng về chăm sóc bản thân đến mức nào. Vợ luôn cần phải có một người đàn ông ở bên cạnh để chăm sóc và che chở. Người yêu cũ của em chắc làm được. Còn anh, liệu anh có làm được không? Anh đã mất bao nhiêu đêm trăn trở nghĩ sao cho sự nghiệp của anh được suôn sể, nghĩ sao cho luôn được bạn bè nể phục nhưng chưa một lần nghĩ làm sao để em luôn được hạnh phúc, em không còn phải khóc khi yêu anh. Anh đã giành cả đêm để thức xem một trận cầu, đi cả ngày với đám bạn, du lịch cả tuần cùng gia đình, nhưng chưa bao giờ anh dành 1 tiếng đồng hồ để đến đón em sớm hơn, cho em không phải chờ đợi mỏi mòn những chiều mưa tầm tã. Anh thật tệ khi không biết mình đang có một thiên thần bên cạnh. Cách em áp mặt vào lưng anh thủ thỉ bao điều; cách em thập thò trong áo mưa để chơi trò đoán đường với anh thật vô tư. Sao trước đây anh không biết giành thời gian thật nhiều ở bên em nhỉ. Vợ yêu bé nhỏ của anh là cả một kho tàng mà anh sẽ phải dành cả cuộc đời để khám phá. Và từng ngày anh sẽ khám phá em từng chút, từng chút một em nhé !

EM SAI RỒI, PHẢI KHÔNG?

----------------------------------

Nếu anh để ý một chút thì giận dỗi và tổn thương là hai khái niệm hoàn toàn khác xa nhau. Mọi thứ đã qua thật rồi, anh ạ.

Qua rồi những ngày em bất chấp tất cả chỉ để yêu anh, em từng yêu anh hơn hết thảy, hết thảy mọi điều.

Qua rồi những ngày em phủ định chính mình để cho phép em mỉm cười trước những đau đớn mà anh mang lại.

Và giờ đây, em cũng sẽ can đảm mà tạm biệt anh bằng một nụ cười như thế.

Có thể… Có thể anh nghĩ rằng em sẽ mãi ngoan ngoãn ở đó, chờ đợi và yêu thương anh hết mực. Bất chấp những tổn thương, bất chấp những sự lừa dối. Em đã tự nhủ với mình rất nhiều lần, nếu anh không yêu thương em, thì em sẽ yêu thương anh thật nhiều, để đủ cho cả hai.

Những lúc anh không vui, anh bực mình, em chỉ có một suy nghĩ duy nhất là hãy lôi anh ra ngoài, dù anh càu nhàu khó chịu, để kể cho anh nghe những câu chuyện ngu ngốc nhưng thật buồn cười. Và chỉ cần nhìn thấy nụ cười của anh thôi, em đã thấy bình yên biết chừng nào.

Em yêu anh nhiều như vậy đấy.

Em lúc nào cũng nhớ anh, ngay cả khi ngồi kề bên. Thì cũng thấy nhớ rất nhiều. Nhớ như lá nhớ cành, nhớ như việc người ta không thể quên thở trong từng giây một. Nỗi nhớ ấy hiển nhiên như một ngày phải có sáng và tối, như phải có mặt trăng và mặt trời.

Em nhớ anh nhiều như vậy đấy.

Vậy mà, anh yêu em, nhớ em - không hơn nổi một người dưng.
Em thường tự an ủi bản thân rằng, không phải anh không yêu em đâu, không phải anh bỏ mặc em đâu. Chỉ là, anh đang quan tâm em, thương em theo cách mà anh muốn. Dù nó không ngọt ngào, không dịu dàng, nhưng em đã giữ cho mình một niềm tin kiên định rằng, một ngày nào đó anh sẽ nhận ra em quan trọng biết nhường nào, rằng chỉ cần có em thôi, anh sẽ đủ sức vượt qua tất cả.

Chẳng cần phải tỏ ra mạnh mẽ, em đã khóc rất nhiều. Cho những kỉ niệm của chúng ta, cho những yêu thương đong đầy em đã trao gửi về anh trong vô vọng. Nhắm mắt em nhớ anh. Mở mắt em nhớ anh. Đến một nhịp thở cũng làm em đau.

Em sai rồi. Phải không anh?







[TRUYỆN NGẮN] MẤT EM




Vì lời hứa hôn từ 2 gia đình , vì là 1 đứa con gái ngoan biết hiếu thảo với cha mẹ . Nó buộc phải lấy anh , 1 người nó chưa từng quen biết ngay cả gặp mặt cũng không . Nó lấy anh vì sự sắp đặt của 2 gia đình , nó lấy anh vì mẹ anh đã giúp gia đình nó rất nhiều . Cuộc hôn nhân này được coi như 1 sự trao đổi giữa nó và gia đình .
Cái ngày nó được gả về gia đình chồng cũng đến , cái ngày này đối với những người khác là hạnh phúc nhưng đối với nó thật cay đắng . Lễ cưới được diễn ra , cuối cùng thì nó cũng biết chồng nó là 1 người như thế nào . Nhìn anh có vẻ rất ga lăng và có tính ăn chơi , khuôn mặt anh rất đẹp , nhìn anh có thể nói rằng anh là 1 dân chơi giàu có .
Lần đầu tiên nó nhìn anh , nó không ngờ chồng của nó là 1 người đẹp trai và phong độ như vậy . Nhưng đối với anh , lần đầu tiên anh nhìn nó với cặp mắt lạnh lùng và khinh thường , thậm chí là nhìn anh có vẻ ghét nó. Anh ghét nó vì mẹ anh bắt anh phải lấy 1 người con gái mà anh không hề quen biết , vì nó mà ngày tháng ăn chơi quậy phá của anh đã chấm dứt , vì nó mà anh trở thành 1 người đã có vợ .
Từ ngày nó về làm dâu nhà anh , nó chưa hề nở 1 nụ cười , nếu nó có cười chỉ là 1 nụ cười gượng . Mẹ anh rất thương nó , bà thương nó vì nó là 1 đứa con gái hiền lành , đảm đang . Từ ngày làm vợ anh , nó chưa bao giờ xài tiền của mẹ anh cho . Mỗi ngày nó đi làm thêm kiếm tiền , nó muốn xài cái đồng tiền chính nó tạo ra. Anh lấy nó , nó trở thành vợ anh , nhưng nó chưa bao giờ là người đàn bà của anh . Anh đối xử với nó rất tệ , nó phải chịu đựng sự hành hạ của anh. Anh ghét nó , anh ghét cái sự im lặng của nó , anh ghét cái cách chịu đựng của nó mỗi khi anh hành hạ nó , điều mà anh muốn ở nó là chủ động kí vào đơn li dị vì làm như vậy nó và anh đều tự do .
Rồi 1 hôm anh nhậu say be bét về , nó ngồi trong phòng đọc sách và đợi anh . Nó thấy anh say quá , nó dìu anh lên giường nằm nghỉ. Đột nhiên anh ngồi dậy , anh đè nó ra rồi hôn nó tới tấp , nó vùng vẫy , mặc cho nó vùng vẫy , anh cởi hết đồ của nó ra. Qua đêm nay , nó đã trở thành người đàn bà của anh . Nó cứ tưởng qua đêm đó anh sẽ thương yêu và đối xử tốt với nó , nhưng nó đã lầm , anh vẫn thờ ơ và lạnh nhạt với nó. Anh coi nó như 1 món đồ chơi khi ở nhà , anh thích thì chơi chán thì bỏ đi ra ngoài tìm thú vui khác .
Rồi mẹ anh đột nhiên mất , anh cảm thấy ghét nó hơn , anh luôn cho rằng từ ngày cưới nó về chẳng có gì tốt đẹp , nó mang lại xui xẻo cho anh . Anh luôn hành hạ nó và đánh đập nó nhiều hơn kể từ khi mẹ anh mất đi . Nhưng mỗi lần đánh nó xong , anh thấy nó đau đớn , anh thấy tội nghiệp nó và trong lòng có chút thương xót. Anh nghĩ rằng đó chỉ là lòng thương hại anh dành cho nó khi thấy nó đau .
Chớp mắt , nó sống với anh đã được 1 năm . Mà nó cũng giỏi chịu đựng thật , nó sống với anh chỉ có hành hạ và đánh đập chưa hề có sự hạnh phúc. Anh vẫn luôn hành hạ nó , anh đem nó ra làm vật đáp ứng nhu cầu tình dục khi ở nhà . Rồi có 1 ngày nó cảm thấy trong người khó chịu , nó đoán là mình đã có thai . Nó 1 mình đi khám , kết quả đúng như nó đoán . Nó đã có thai gần 2 tháng , cái thai của nó rất yếu nhưng tồn tại đến bây giờ là sự may mắn . Nó vui lắm , nó cầm tờ giấy xét nghiệm trong tay mà miệng cứ cười hạnh phúc . Nó muốn chạy về nhà thật nhanh , đợi anh đi làm về và thông báo cho anh biết anh sắp làm cha. Nghĩ đến điều đó nó thấy vui và sung sướng .
Nó về nhà , hôm nay khác với mọi ngày , hôm nay anh về sớm hơn nó nghĩ. Nhưng nó không thấy anh chỉ thấy đôi dép của anh và của 1 người lạ ở ngoài cửa . Nó đi lên lầu , cửa phòng mở he hé , tay nó có vẻ hơi run , nó mở cửa phòng ra . Trời ơi ! Cái cảnh nó không nên thấy đang diễn ra trước mặt nó , anh đang làm tình với 1 người phụ nữ . Tim nó đau thắt , cổ họng nó nghẹn ngào và gào thét lên :
- Đồ khốn !!!!!
Anh giật mình nhìn nó , dừng hẳn lại cái việc dơ bẩn đang làm , anh có vẻ bàng hoàng khi nhìn thấy nó , nó nhìn anh với cặp mắt đau đớn rồi định bỏ chạy , anh gằn giọng lớn tiếng :
-Cô đứng lại đó ! Chờ tôi chút !
Nó đứng ngoài phòng đợi anh , người phụ nữ bước ra khỏi phòng và nhìn nó với cặp mắt khinh thường rồi bỏ ra về . Có lẽ nó quá hiền , có lẽ nó quá giỏi chịu đựng trước hành động của anh. Anh bước ra rồi dùng tay nắm tóc nó lôi thẳng vào phòng. Anh đánh nó tới tấp , anh gằn giọng nói :
- Ai cho cô có quyền chửi tôi , chó chết ! Cô có quyền gì mà chửi tôi?
Giọng nó kêu lên đau đớn :
- Dừng lại đi ! Đau quá ! Đau ! Đau !
Nó cố gắng vùng dậy rồi bỏ chạy để bảo vệ đứa con trong bụng nó , đôi tay mạnh mẽ của anh kéo nó lại , anh lỡ tay xô mạnh nó vào bàn , bụng của nó đập vào cạnh bàn , khiến nó kêu đau thảm thiết , tiếng la đau của nó không nên thành câu :
- Aaaaa ! Đau, đau ! Anh giết con anh rồi !
Nó té xuống , nằm bẹp dưới đất , tay cố gắng chống xuống đất để ngồi dậy , nó đau quá , không còn sức để ngồi dậy nữa . Đứa con trong bụng mất rồi , nó chảy rất nhiều máu . Anh nhìn nó bị chảy máu , anh ngỡ ngàng câu nói vừa nãy của nó . Anh chạy tới đỡ nó ngồi dậy , máu ra nhiều quá , anh không biết chuyện gì xảy ra với nó , tiếng nó kêu đau thảm thiến anh cảm thấy xót xa và thương nó. Anh đưa nó đi cấp cứu , người ta đưa nó vào phòng cấp cứu. Anh ngồi ở ngoài vò đầu bứt tóc suy nghĩ về câu nói hồi nãy của nó , anh không hiểu câu nói đó của nó . Điều anh lo lằng nhất bây giờ là nó , anh sợ nó xảy ra chuyên gì lúc đó anh có hối hận cũng không kịp . Đợi 1 hồi lâu , bác sĩ bước ra , anh chạy tới và hỏi bác sĩ:
- Cô ấy sao rồi ? Có bị gì không ?
Bác sĩ lắc đầu và nhẹ giọng trả lời anh :
- Vì va đập quá mạnh nên đứa bé không thể giữ lại được , còn cô ấy thì nguy cơ sống rất ích , bị mất quá nhiều máu . Cô ấy giờ rất yếu , anh có thể vào nhìn lần cuối .
Anh rất bàng hoàng khi nghe xong những câu nói của bác sĩ. Anh không ngờ chính tay anh giết chết con và vợ của mình . Anh chạy vào nhìn mặt nó , khuôn mặt nhợt nhạt quá , đôi mắt của nó nhắm nghiền . Điều anh muốn bây giờ là nó mở mắt ra nhìn anh lần cuối . Đôi bàn tay anh nắm chặt tay nó, nước mắt anh đã thật sự rơi vì nó. Giọng anh thều thào bên tai nó :
- Cô tỉnh dậy đi , bây giờ tôi rất sợ mất cô , cô mở mắt ra đi , mở mắt ra nhìn tôi đi ! 1 lần thôi , tôi xin cô đó !
Nó không trả lời , đôi mắt cứ nhắm . Bỗng có 1 tiếng nghe thật điếng tai :
- Títttttttttttttttttttttttttttttttttttttt !!!!!!!!!
Nó đã đi rồi , ngay cả mở mắt ra nhìn anh lần cuối nó cũng không thể . Nó ra đi với đứa con trong bụng , có lẽ nó và con sẽ được bình yên ở nơi nào đó . Nó đi chỉ để lại cho anh nỗi ân hận và nỗi đau nó dành cho anh không bao giờ anh có thể quên được . Có lẽ kiếp này anh chỉ mãi nhớ tới nó và chỉ có 1 mình nó là vợ .
ANH THẬT SỰ MẤT EM RỒI !

BẠN ĐANG YÊU HAY BỐ THÍ TÌNH YÊU?

Trong tình yêu, chúng ta nói nhiều đến lãng mạn, nồng nàn. Nhưng cái giữ ta lâu bền nhất với tình yêu và người yêu, thực ra lại là cảm giác an toàn. Có được cảm giác an toàn, chúng ta mới nghĩ được đến tương lai, đến đường dài, đến một mái nhà.

Bạn chọn đứng trên mũi tàu Titanic hay đứng trên ghế đẩu?

Khổ nỗi, chúng ta sẽ chọn đứng trên mũi tàu Titanic chứ không muốn đứng trên ghế đẩu!

Ngày thôi nôi con gái đầu lòng, tôi mời nhiều bạn bè cũ tới ăn cơm. Trong đám bạn cũ có người từ chối!

Tôi hỏi vì sao, bạn tôi nói, tớ không đủ can đảm đến nhìn thấy hạnh phúc của cậu, tớ vừa sẩy thai và vừa hủy đám cưới. Đau đớn nào hơn.

Thì ra anh người yêu ngay trước đám cưới đã đánh cô ấy đến trụy thai, đám cưới cũng hủy luôn. Kết cục này, chúng tôi đã nhìn thấy từ hai năm trước, nhưng khuyên thế nào bạn mình cũng không chịu tin rằng, đấy là một người đàn ông cục súc và bản tính Chí Phèo đã ăn vào trong máu.

Can những kẻ đang yêu say đắm, nói thật, khó hơn lấy vòi cứu hỏa dập tắt núi lửa.







1. Dấu hiệu bất an của những cuộc tình bỏng cháy:
Tôi đã quan sát bao nhiêu vui buồn sướng khổ của bạn bè và của người quen, để tự rút ra một kinh nghiệm trớ trêu rằng, một cuộc tình bỏng cháy chính là một cuộc tình bất ổn, yếu ớt và chóng lụi tàn nhất.

Lý do rất đơn giản: Cuộc tình càng nồng cháy, là chỉ bởi nó phải vượt qua nhiều khó khăn, thị phi, khác biệt, thời gian chớp nhoáng, vượt suối trèo đèo, điều kiện ngặt nghèo v.v... thì mới đến được với nhau. Và, nghĩa là, cuộc tình chẳng có gì để bấu víu nữa, khi vượt qua những khó khăn và bỏng cháy đó, những ngày tiếp nối thật nhạt nhẽo.

Còn những cuộc tình giản dị đến từ những tương đồng nho nhỏ trong đời sống, thì hóa ra lại rất bền vững. Vì những thứ bình thường nhỏ nhặt mới chính là cuộc sống thật của mỗi chúng ta. Người Hoa có câu phương ngôn đại ý, mạch nước nhỏ chảy lâu, thác ào ào chóng cạn. Yêu nhau bằng những thứ rất vĩ đại, thì chẳng mấy chốc chán nhau vì những thứ nhỏ nhoi. Mà một cuộc đời từ lúc sinh ra cho đến lúc chết, chúng ta ngày nào cũng sống với những cơn cảm xúc vĩ đại hoành tráng được sao?

Hay tàn nhẫn hơn là một sự thật: Một nụ hôn bỏng cháy được lập lại vài nghìn lần, có bỏng cháy như lần đầu tiên hôn hay không? Hay chúng ta cứ phải diễn mãi vai kịch nồng nàn trong mắt nhau?

Nhưng vấn đề là, bạn sẽ chọn yêu một anh chàng mà cứ cuối tuần là buổi sáng chạy bộ cùng bạn, buổi trưa đi chợ với bạn, về luộc rau kho thịt ăn cơm cùng bạn, chiều đi mua sắm, cà phê hay xem phim với bạn, tối ngồi uống trà với bố bạn nói chuyện, tâm sự với người yêu thì chỉ rủ rỉ tiền này tiêu món gì, mai trồng cho em cái cây leo, thật tầm thường và chẳng có tí kỳ tích gì. Hay bạn sẽ chọn yêu một anh chàng trèo rào vào, quỳ dưới cửa sổ suốt đêm mưa, dâng bông hồng đầy gai hoặc có hẳn 999 đóa hồng nhé, hay chàng thuê người bắn pháo hoa dưới cửa sổ khi mời bạn đi quán cà phê, tỏ tình bằng trực thăng?

Tôi có anh bạn, ngày xưa đứng suốt đêm ngoài cổng nhà bạn gái, để ném đá lên mái ngói nhà người yêu, chó sủa suốt đêm và ông bố người yêu cầm súng săn chạy ra dọa, mày mà không đi, tao bắn đấy nhé! Anh bạn tôi ưỡn ngực nói, cháu mà không yêu được con gái bác, thì cháu thà chết còn hơn!

Tôi còn nhớ hồi tôi chưa biết bơi, có một anh chàng tỏ tình bằng cách uy hiếp, lừa bế bổng mình lên mang ra ngoài hàng rào ven bờ hồ rồi bảo: "Em có yêu anh không? Nếu em yêu anh, anh sẽ bế em vào. Nếu em bảo không, anh sẽ vứt em xuống Hồ Tây!"

Thường dễ gặp hơn sẽ là những tình huống các chàng dọa dẫm và làm ra vẻ đáng thương hại như sau:

- Nếu em không yêu anh, anh sẽ chết ngay ở đây cho em xem!

- Nếu em không yêu anh, anh sẽ sống cô đơn suốt đời, không yêu ai cả!

- Nếu anh không yêu được em, thì chẳng thằng nào yêu được em cả! (Hoặc em cũng đừng hòng yêu ai!)

- Nếu em không quay lại với anh, anh sẽ đi uống rượu suốt đêm nay, rồi say rượu đi ngoài đường không biết điều gì sẽ xảy ra! Nếu anh mà gặp tai nạn thì đó là tại em!

- Vì em giận anh, anh đã thi trượt đại học! (Hoặc không có tâm trạng nào làm việc, bị sếp mắng!)

- Bố mẹ anh đã từ mặt anh rồi, nhưng anh quyết yêu em, anh đã bỏ nhà đi rồi!

- Anh chạy bao nhiêu cây số mới đến được đây, em lại nói với anh như thế à?

- Em có biết anh phải nhịn ăn nhịn mặc mấy tháng mới mua cho em sợi dây chuyền này không, sao em lại dám từ chối nhận quà của anh? V.v...

Rất nhiều những tình huống mà người con gái bị uy hiếp nhưng chẳng hề nhận ra là mình đang bị uy hiếp. Bạn chỉ thấy, chàng trai đang cố chứng minh rằng, anh ấy yêu bạn, anh ấy vì bạn, anh ấy sẵn sàng hy sinh vì bạn, anh ấy làm tất cả miễn sao bạn gật đầu. Anh ấy có thể trèo đèo lội suối, nhưng nếu bạn không yêu anh ấy, hay cho anh ấy thứ anh muốn, anh ấy sẽ phải chịu những thiệt thòi đau khổ do bạn gây ra, bạn nỡ nhẫn tâm vậy sao?

Thường, những phút kịch tính trong tình yêu sẽ mở ra cho người con gái những bi kịch! Bởi, một sự thật hiển nhiên của đời sống:

Khi bạn lên đến đỉnh núi, bên cạnh cảm giác thăng hoa sung sướng, thì trước mặt bạn là một chặng đường xuống dốc không phanh!

Người yêu ôm bạn đứng trên một chiếc ghế đẩu, làm sao cuồng nhiệt được như khi anh ấy đỡ tay bạn đứng trên mũi tàu Titanic!

Khổ nỗi, chúng ta thường sẽ chọn đứng trên mũi tàu Titanic chứ không muốn đứng trên ghế đẩu! Chúng ta sẽ yêu anh chàng cuồng nhiệt chứ không yêu một anh tẻ nhạt tầm thường. Chúng ta tin rằng tình yêu vượt qua bao trắc trở mới là tình yêu đích thực, còn tình yêu theo kiểu học cùng trường, nhà cạnh nhau, đi làm thì lại cùng công ty, chẳng yêu nhau thì yêu ai v.v... là thứ tình yêu thiếu cao trào, là cái lốp xe dự bị mà ta đi tạm trong thời quá độ, khi nào gặp người tình nồng nàn, ta sẽ đổi người yêu!

Ta thường quên mất rằng, sự lãng mạn của ghế đẩu chỉ hơn sự lãng mạn của mũi tàu Titanic ở một điểm này thôi: Cảm giác an toàn!

Kết thúc cuộc tình nóng bỏng, anh bạn ném đá lên mái ngói nhà người yêu mà tôi kể, mười năm qua đã cưới tới người vợ thứ ba rồi, cứ vài năm lại đổi vợ, có vẻ như cua gái rất lẹ. Cô vợ đầu tiên nói, bỏ nhau, con thì tớ nuôi. Anh ấy đến cái mái nhà hồi đó cũng đâu có thèm đền cho nhà tớ!

Các bạn sẽ hỏi, vậy mười mấy năm trước, Trang Hạ đã trả lời sao khi bị ép... yêu! Tôi chẳng trả lời sao cả. Số tôi còn may, Hồ Tây nông choèn chứ không phải sông Hồng, nếu không, vụ ăn vạ tình khéo biến thành vụ bức tử.

Và số trời run rủi sao, ngay phút tỏ tình căng thẳng ấy, có bốn anh cảnh sát giao thông xuất hiện, đỗ xịch xe ngay đó và xuống bảo: "Chào anh, chúng tôi kiểm tra hành chính. Anh cho xem giấy tờ và đăng ký xe!"

Giời ạ!






2. Có những thứ tình yêu được gọi là lòng thương hại:

Nếu cô gái không nhận lời, có thể chàng trai sẽ buông thả bản thân, đắm chìm trong rượu, bỏ bê học hành, nổi nóng đánh nhau ngoài đường, bỏ nhà ra đi, chán đời.

Nếu cô gái không làm lành, người yêu cô sẽ đứng suốt đêm như cây cột điện, sẽ thức trắng không ngủ chờ hồi âm, sẽ xóa toàn bộ nick trên mạng và biến mất khỏi thế giới Internet, sẽ cắt tay chảy máu, sẽ tự châm thuốc lá đang cháy vào tay như kiểu hành xác.

Nếu cô gái không nhận lời cưới chàng, chàng sẽ từ đó khinh rẻ toàn bộ lũ đàn bà, sẽ vung tiền mua dâm liên tục, sẽ sỉ nhục gái điếm, sẽ có thói quen mỉa mai bôi nhọ mọi người phụ nữ (trừ mẹ mình và em gái mình!).

Tôi tin bạn đã từng gặp phải hoặc từng chứng kiến, quen biết hay nghe kể những chuyện như thế, vì nó đầy rẫy trong cuộc sống. Khổ nhục kế là một trong những thủ pháp của đàn ông và đàn bà khi muốn chiếm nhau. Mức độ ngày càng nặng nề dần.

Bạn có chắc rằng, mọi cô gái đều tỉnh táo để thoát ra khỏi được cái bẫy đó không? Tôi thì nghĩ là không. Chỉ bởi một lẽ đơn giản. Không bao giờ có một thằng cha căng chú kiết lạ hoắc nào đó chạy tới trước mặt bạn đòi yêu kiểu đó đâu. (Nếu có thật thế, bạn đã gọi 114 cảnh sát cơ động tới xử lý nó rồi! Đúng không?). Mà những đòi hỏi ấy đều đến từ những chàng trai mà bạn vốn đã rất có cảm tình, thậm chí là người yêu cũ, người yêu hiện tại, chồng v.v... Vì họ và bạn đã có một mối quan hệ tình cảm trên bình thường, họ mới dám mở mồm ra đặt điều kiện như thế! Và vì tình cảm đã có, nên khi bị uy hiếp tình cảm, bạn không hề cảm thấy sợ hãi. Bạn chỉ thấy thương anh ta, thấy ái ngại, thấy mình có lỗi, thấy mình phải có trách nhiệm với hành vi của anh ấy, thấy mình không được quyền tàn nhẫn với anh ấy!

Xin lỗi các bạn, tôi chỉ muốn nói một câu thôi, làm ơn hãy tránh xa những gã đàn ông đang làm mình làm mẩy! Họ là tai họa cho đời bạn đấy, nếu bạn rước họ vào!

Chắc độc giả sẽ hỏi rằng, làm gì có liên hệ, giữa một anh chàng than thở với bạn gái, anh phải chạy mười cây số mới tới được chỗ em! Và một anh chàng, đánh vợ chưa cưới trụy thai?

Tôi thì nói có, vấn đề chỉ là thời gian thôi! Và chính bạn đã cho phép họ dấn sâu vào đời mình, một người đàn ông mà ngay từ lúc tỏ tình đã không hề mang cho bạn cảm giác an toàn, chỉ mang cho bạn sự ái ngại, thương hại, áy náy, thấy phải có trách nhiệm!

Tình yêu đâu phải là lòng thương hại. Nhưng có quá nhiều chàng trai (cả các cô gái nữa) đã dùng cách tạo sự thương hại, hoặc sự sợ hãi để có được tình yêu. Ví dụ đơn giản, hãy nhìn những fan cuồng của các ca sĩ dùng khổ nhục kế, sự quỵ lụy đáng thương hại, sự cuồng nhiệt và quá khích mà xem. Cách họ ứng xử chính là phản chiếu cách mà họ yêu! Nếu hành vi méo mó, yêu họ có an toàn không?

Có lẽ chúng ta chỉ quan tâm rằng, trong những lời chàng nói, những việc chàng làm, có bộc lộ nhiều tình yêu hay không, tình yêu có chân thành không. Mà quên không để ý rằng, ngoài bộc lộ tình cảm ở thời điểm đó ra, nó cũng bộc lộ bản chất của người đàn ông ra nữa!

- Đó là người đàn ông tự cao tự đại: Anh ta cho rằng những gì anh ta làm thật là to tát, ghê gớm, vất vả, nhọc công, thật là đáng kể. Anh ta đã đứng suốt đêm ngoài cửa sổ, ắt bạn phải có nghĩa vụ thò cái cổ bạn ra cho anh ta gặp mặt. Anh ta đã phải nhọc lòng làm gì đó cho bạn, bạn cần phải đáp trả cho xứng đáng! Thật là hợp lý, coi trọng bản thân mình nên tự cho mình quyền đòi hỏi đền đáp từ người khác. Nên nếu thấy lúc đó có một chàng khác cũng đang nhọc công tán bạn, anh ta sẽ tìm mọi cách hạ thấp đối thủ.

Trời ơi, theo bạn đàn ông tốt là người đàn ông khi bị cạnh tranh, sẽ tìm cách làm cho bản thân mình tốt đẹp lên, hay tìm cách dìm hàng hạ giá đối thủ?

- Đó là kẻ có khuynh hướng bạo lực: Không phải tất thảy những gì chàng làm đều cố tỏ ra mạnh mẽ, tốn sức, phí công, rất đàn ông tính? Dùng sức để yêu hẳn cũng là người dùng sức để tát!

- Kẻ làm mình thảm hại đi trong mắt bạn: Anh ấy sẽ tự tạo ra những thiệt thòi, tổn thất cho bản thân. Cho bạn biết rằng, bạn quan trọng làm sao, có bạn thì đời anh ấy lên tiên, thiếu bạn thì đời anh ấy là đống rác. Xin lỗi chứ, những người đàn ông như thế bản thân họ đã là một đống xà bần rồi. Chẳng phải vì thất tình mà anh ấy thi trượt đại học, nếu lúc trước bạn yêu anh ấy, anh ấy vẫn trượt đại học mà thôi, vì thi cử là nơi chứng tỏ năng lực chứ không phải cứ có bồ sẽ thi đỗ. Hai người cãi nhau nên anh ấy nổi nóng với khách hàng, chửi sếp, nhưng bản thân người yêu mà anh ấy còn cãi cọ được, thì khách hàng chẳng yêu thương gì, anh ấy làm sao mà không cãi nhau? Vậy vấn đề của anh ấy luôn là của anh ấy, tại sao luôn đổ mọi thất bại, nhược điểm của anh ta lên đầu bạn gái?

Rất ái ngại là, hôm nọ có một độc giả gửi thư hỏi tôi rằng, chị chuẩn bị cưới chồng thì anh chồng tương lai cho biết, phải hoãn đã vì quan hệ của anh ấy với vợ trước không dứt khoát được, con anh ấy chán chường bỏ học. Cứ như thể, chính cô gái kia mới là lý do để cho con anh ấy bỏ học không bằng! Bản thân anh ấy không tự thu xếp được các vấn đề khó khăn của bản thân, như quan hệ gia đình, chăm lo con cái, trách nhiệm đàn ông, giờ lại ngoặc thêm cô gái mới vào, bắt cô phải chịu trách nhiệm với những gì anh ấy đang gây ra, có bất công không?

Thế mà, cô gái ấy hoàn toàn không phát hiện ra rằng, quan hệ của mình bất ổn không phải là vì hoàn cảnh của anh, điều kiện của anh, mà là từ tính cách và bản chất của anh ấy! Cô ấy cứ tưởng rằng, giải quyết được vụ con anh ấy bỏ học là xong, là có thể cưới người đàn ông ấy làm chồng!







3. Bạn có thể mang thân thể mình ra làm quà từ thiện cho đàn ông không?
Tôi nghĩ là nếu bạn thích, thì cũng không sao, nhưng chắc chỉ làm thế được một lần trong đời. Vì bạn không có cơ hội thứ hai đâu!

Nếu bạn thương hại anh ấy mà yêu anh ấy, tự nhủ mình không thể tàn nhẫn, không thể làm ngơ quay đi, mình phải cứu vớt đời anh ấy. Thì sao không nghĩ rằng, tại sao bạn lại phải có nghĩa vụ cứu vớt đời anh ấy? Sự thương hại thường chỉ khiến chúng ta móc hầu bao ra, mang cho tiền, mang cho kẻ đáng thương những thứ vật chất hoặc quà cáp, thời gian chăm sóc v.v... Thế thân thể bạn có phải là một món quà từ thiện không? Sao bạn lại mang tình yêu và thân thể mình ra như thể món quà từ thiện cho người đàn ông đang quỳ dưới chân bạn cầu xin tình yêu?

Một khi bạn mủi lòng trước anh ấy, bạn sẽ nhanh chóng biến thành nạn nhân của chính mình. Cái phụ nữ cần là một người đàn ông đàng hoàng đang đứng ngang hàng và nhìn vào mắt bạn, chứ không phải là người đàn ông đang quỳ xuống hoặc cho bạn thấy là anh ta rất đáng thương.

Nếu bạn sợ hãi và thấy mình phải có trách nhiệm với những thứ mà "nếu không có bạn, anh ấy sẽ không có", thì một sự thật hiển nhiên là: Đó chỉ là viễn cảnh trong lời anh ấy nói mà thôi. Còn sự thật thế nào, ai kiểm chứng. Có bạn rồi, vẫn chẳng có phép lạ nào xảy ra trong đời anh ấy cả. Bởi đơn giản, nói thì dễ, chứ làm thì khó biết bao. Dọa dẫm thì dễ, chứ bản lĩnh trong đời thì mấy?

Và nếu bạn sợ hãi khi anh ấy bảo: "Em mà không yêu anh thì anh sẽ treo cổ tự tử!". Thậm chí anh ta làm thật, thì hãy phải hiểu rằng: Nếu bạn yêu người đàn ông có khuynh hướng sát thương và tự sát thương, có khả năng sau này bạn mới là người bị anh ta treo cổ dưới sợi dây ấy! Và nếu bạn tự buộc mình phải có trách nhiệm với một kẻ đầu óc có vấn đề, coi thường các giá trị sống, coi thường cả sự sống của bản thân, thì tôi có một lời khuyên chân thành:

Hãy mua bảo hiểm thân thể, bảo hiểm nhân thọ, bảo hiểm tinh thần, bảo hiểm y tế trước khi yêu anh ấy!

Trong tình yêu, chúng ta nói nhiều đến lãng mạn, nồng nàn. Nhưng cái giữ ta lâu bền nhất với tình yêu và người yêu, thực ra lại là cảm giác an toàn. Có được cảm giác an toàn, chúng ta mới nghĩ được đến tương lai, đến đường dài, đến một mái nhà.

Không phải vậy sao?

MƯA, NỖI NHỚ VÀ EM

Mùa mưa đã đến rồi, anh đang ở đâu? Anh đang làm gì? Anh có đang nhớ đến em?...



  ***
Em thường hay tự hỏi chính mình những câu hỏi ngốc nghếch như thế dù đã biết trước câu trả lời. Anh chẳng nhớ đến em như em thương nhớ anh đâu nhỉ. Nơi đây không anh, em sống cùng nỗi nhớ và cơn mưa giá lạnh. Em không biết phải mất bao lâu nữa em mới là em của ngày trước và quên đi người thương là anh.

Chúng ta gặp nhau khi nào anh nhỉ?! Anhcòn nhớ không hay đã quên rồi? Riêng em, kí ức ấy không tài nào em xóa nó đi được. Không phải em không làm được, chỉ là em muốn giữ lại chúng. Nhưng lí do vì sao, bản thân em cũng không biết rõ.

Thương anh, em chưa bao giờ hối hận. Em chỉ hận mình không có khả năng giữ được trái tim anh...

Ngày đầu gặp anh, em chẳng để ý đến anh đâu, thật đấy. Ai cũng bảo anh đẹp trai nhưng em chả để tâm đến điều ấy. Em xem anh là một người bạn mới quen và lúc ấy anh vẫn chưa là người đặc biệt với em như bây giờ. Trò chuyện với anh thật vui nhưng em không phải là một cô nàng vui tính nên thời gian bên em chắc anh không vui.

Em chỉ là một cô bé ưa nhìn và khá dễ thương. Em chẳng có gì nổi bật so với những cô nàng xinh đẹp khác. Em chỉ là một cô bé bình thường và cực kì bướng bỉnh thôi. Còn anh thì khác. Anh xuất hiện ở bất kì đâu, cô gái nào cũng thích. Anh lại vui tính và hoà đồng không như những mẫu con trai đẹp mã mà lạnh lùng có trong tiểu thuyết. Em yêu thích tính cách ấy của anh.

Và điều mà em không ngờ tới nhất chính là ngày em nghe được tin anh thích em. Anh sẽ không biết cảm giác ấy như thế nào đâu. Nó kì lạ lắm. Kể từ khi nghe được tin ấy, em bắt đầu chú ý đến anh nhiều hơn. Có lẽ vì em muốn biết người thích em trông như thế nào. Anh biết không, càng gần anh, chính em cũng không điều khiển được cảm xúc của mình. Anh quan tâm em, chăm sóc em khiến em cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Em đã từng muốn hạnh phúc ấy đừng trôi qua mà hãy dừng lại để em được gần anh nhiều hơn nữa.







Em chẳng thể điều khiển được em, kể cả tình cảm dành cho anh. Em còn nhớ rõ tin nhắn tỏ tình của em gửi cho anh. Em rất sợ khi đọc tin trả lời. Em sợ anh không thích em. Nhưng tin nhắn ấy không khiến em thất vọng. Em vui lắm khi được nghe chính anh nói như thế nhưng chúng ta chẳng là gì của nhau. Song, chúng ta vẫn bên nhau, nhưng tận sâu trong lòng em vẫn luôn mong anh sẽ nói em hãy là người thương của anh.

Người thương của em, nhiều khi em buồn vì anh lắm. Anh thích con gái đẹp, em vẫn một lòng tin vào tình cảm của anh. Em còn nhớ có lần em giận anh, nhưng thật ra em chỉ giả vờ thôi nhưng anh vẫn xin lỗi em. Em cảm thấy thương anh hơn vì câu nói của quan trọng mà anh đã nói. Em đã luôn tin tưởng vào nó. Sau đó thì sao, em bắt đầu không còn tin vào bản thân em nữa. Khoảng cách của anh và em bắt đầu xa dần. Em cũng dần nhận ra, ánh mắt của anh không còn đặt ở em. Em đau chứ, em cũng biết buồn chứ nhưng em không biết nên làm gì hơn. Hành động của anh đã nói lên tất cả. Em chẳng thể tập trung vào bất cứ việc gì ngoài việc nhớ anh.

Nếu đã không còn thích em, sao anh lại khiến em hiểu lầm nhiều lần như vậy. Gặp anh, đối diện với anh mỗi ngày là việc khó kiềm chế tình cảm của em dành cho anh. Nhiều khi em ghen lắm chứ, nhưng ta chẳng là gì của nhau cả nên em học cách che giấu chính cảm xúc thật của mình.

Mưa... tê cóng tâm hồn em rồi, anh ở ̣đâu?

Em lựa chọn đứng nhìn anh từ xa. Chỉ như thế thôi em đã vui rồi. Người thương của em, em sẽ không thể hiện tình cảm của em với anh nữa, em cảm thấy mệt mỏi với những gì đang xảy ra. Mọi thứ rồi sẽ qua thôi phải không anh. Em sẽ thôi nghe ngóng về anh, bớt chú ý anh hơn. Em đã đang và sẽ tìm kiếm người thực sự thương em và rõ ràng hơn. Em biết bản thân em sẽ buồn nhưng em sẽ học cách chập nhận tất cả. Em cần phải trưởng thành hơn rồi phải không anh. Dù anh có lựa chọn như thế nào, em cũng sẽ mong anh hạnh phúc với sự lựa chọn của anh.

Mưa buồn, và em nhớ anh. Dù lạnh giá tới đâu, em phải học cách tự chăm sóc bản thân em. Người thương của em, em thích anh....

YÊU ANH YÊU ĐẾN ĐAU LÒNG [rất cảm động]

“Cả em và cô ấy đều yêu anh, nhưng tình yêu thì không thể san sẻ. Anh làm vậy cô ấy sẽ đau lòng lắm. Ai nỡ so sánh những nỗi đau. Em đã từng yêu anh, yêu đến đau lòng.”

 —————————


Có một lần tôi tham gia một bài trắc nghiệm về Tình yêu trên Internet và bắt gặp một câu hỏi khá thú vị: “Nếu không may người yêu bạn bị bệnh hiểm nghèo và rất cần một bên thận để sống thì bạn cón sẵn sang sẻ chia một quả thận của mình không?”. Tôi đọc cho anh nghe câu hỏi đó và nói rằng:

- Em rất yêu anh nhưng nếu phải cho anh một quả thận thì đau lắm, em không làm được đâu. Đến tiêm em còn sợ ấy.

Anh cười bảo:

- Vậy em nhẫn tâm nhìn anh chết đau đớn sao?

- Em sẽ để anh chết trước rồi chết theo anh – tôi cười đùa.

Anh ôm tôi vào lòng và nói rằng:

- Nếu một ngày nào đó trái tim em ngừng đập, anh có thể cho em cả trái tim để em được sống chứ không chỉ là một bên thận đâu!

Lời nói ấy tôi ghi nhớ tận đáy lòng, cho đến một ngày anh rời xa tôi, mãi mãi.








***

Tôi và anh quen nhau trong một lần dự sinh nhật đứa bạn. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, ánh mắt ấy đã làm trái tim tôi rối bời.

Tôi chủ động làm quen và anh đã đồng ý làm bạn. Vì có khá nhiều điểm chung về sở thích, tính cách nên chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết. Những lần ngồi lặng hàng giờ nghe anh kể chuyện, tôi cảm thấy mình là người đồng cảm và hiểu anh hơn bất cứ ai. Tôi viết thơ với những lời lẽ chứa chan cảm xúc trong lòng, nhưng vì ngại nên chẳng bao giờ dám đưa anh đọc.

Tình yêu âm thầm ấy, tôi giấu kín trong tim. Cho đến một ngày anh nói là muốn gặp tôi để nói một chuyện quan trọng.

Nghĩ là anh có tình cảm với tôi và sắp sửa nói ra điều đó nên tôi mừng ra mặt. Tôi cứ mỉm cười suốt buổi, thử hết cái váy nọ đến cái váy kia, trang điểm thật đẹp để đến gặp anh. Hôm đó, tại quán cà phê quen thuộc ấy, anh vui vẻ thông báo là anh đã có bạn gái, đó là người anh đã thầm yêu từ lâu.

Chuyện này, sao anh chưa bao giờ kể với tôi? Lúc đó trời đất như sụp đổ sau lưng tôi, đầu tôi choáng váng và tim tôi như tan ra. Tôi cứ ngỡ tôi là người hiểu anh nhất, nhưng tôi lầm. Anh chỉ xem tôi như một người bạn thân để anh tâm sự khi vui buồn mà thôi. Tôi cố nặn một nụ cười, méo mó và gượng gạo hơn bao giờ hết để chúc mừng anh. Tôi quay đi giấu những giọt nước mắt lăn dài. Tôi yêu anh bằng cả trái tim nhưng anh đâu có biết điều đó, vì anh cũng đang yêu một người khác bằng cả trái tim mình. Yêu một người đâu có nghĩa là mình phải có được người đó, chỉ cần được bên anh và yêu anh cũng hạnh phúc rồi. Nghĩ như vậy mà sao tôi vẫn đau lòng mỗi khi anh ở bên cô ấy. Còn tôi, vẫn âm thầm quan tâm đến anh, vẫn âm thầm yêu, âm thầm nhớ. Trong tim tôi có một hi vọng mong manh là một ngày nào đó anh sẽ hiểu tình tôi và sẽ yêu tôi.

Thế rồi tình yêu của anh cũng không kéo dài bao lâu. Họ chia tay vì những lí do không đâu, vì thế mà anh rất đau khổ. Anh đã khóc, điều đó chứng tỏ anh còn yêu cô gái kia rất nhiều. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy con trai khóc, nhưng khi anh khóc, nước mắt tôi cũng rơi. Tôi quan tâm đến anh nhiều hơn, những mong có thể làm anh nguôi ngoai nỗi buồn. Có lúc anh ngỡ ngàng hỏi tôi:

- Tại sao em tốt với anh như thế?

Tôi cười nói:

- Vì anh buồn em cũng chẳng vui nên nếu muốn vui thì phải làm anh cười thôi.

Anh đã mỉm cười, nụ cười hiếm hoi sau những ngày ủ dột:

- Cảm ơn em. Ở bên em cảm giác thật thoải mái, anh được sống với con người thật của mình, không cần phải sống theo ý người khác để làm vui lòng họ.

- Thì giữa bạn thân với người yêu cảm giác cũng khác nhau mà. Ngồi cùng bạn thì thấy thoải mái, vô tư hơn.

- Ừ, làm bạn thì tốt hơn. Chỉ nên làm bạn bè thôi.

Anh nói với một vẻ mặt chán chường của một con người mới thất tình. Có lẽ tôi cũng không nên hi vọng nhiều.


Người ta nói cái gì xuất phát từ trái tim thì sẽ đi đến trái tim. Tình yêu nhỏ bé của tôi không đủ sức làm lay động trái tim anh nhưng chắc cũng chạm được đến tấm lòng. Anh yêu tôi bằng một tấm lòng. Một tình yêu hình thành từ sự đồng cảm. Lời yêu thương anh nói ngọt ngào lắm: “Em bên anh đã bao lâu mà bây giờ anh mới cảm nhận được tình yêu em dành cho anh, cũng là lúc anh nhận ra mình đã yêu em từ lúc nào. Thật là lâu quá phải không em? Hãy cho anh một cơ hội bên em và bù đắp cho em nhé”. Trong giây phút ấy, tôi lặng đi trong vòng tay anh, lắng nghe từng nhịp đập của trái tim đang thổn thức. Câu nói tôi đã chờ đợi từ rất lâu rồi. Tình yêu đến với tôi bất ngờ quá, tôi không thể tin nổi là mình đã có anh. Với tôi, đó là cả một niềm hạnh phúc lớn lao. Khi yêu anh tôi dành cho anh tất cả những gì tốt đẹp nhất có thể, để anh hiểu rằng tôi chỉ có mình anh thôi, để anh biết rằng yêu tôi anh sẽ hạnh phúc. Thực sự anh cũng có những giây phút vui vẻ hạnh phúc khi bên tôi, nhưng nhiều đêm anh vẫn ngồi suy tư, nhớ về bóng hình cũ. Tôi hỏi anh:

- Nếu cô ấy quay lại với anh thì anh nghĩ sao?

Anh cười bảo:

- Em lại sợ anh bỏ rơi em phải không? Sẽ không có chuyện đó đâu, em đừng suy nghĩ lung tung nhé. Vả lại, cô ấy cũng làm xong thủ tục du học rồi, chắc tháng sau sẽ bay.

Trông vẻ mặt anh sầu não, tôi biết anh sẽ chẳng dễ dàng gì để quên đi một người. Và tôi cũng không vui gì.

Ngày tháng trôi, số phận thật trớ trêu khi bỗng dưng anh biết mình mắc bệnh hiểm nghèo, và cũng thật trùng hợp với tình huống trắc nghiệm hôm nào, anh bị suy thận nặng. Hai quả thận của anh sắp hỏng hoàn toàn, phải chạy thận nhân tạo hết sức tốn kém. Mà nhà anh cũng đâu dư giả gì. Nếu không có một quả thận khác thay thế, chắc anh không sống nổi. Phải chăng ông trời cố tình tạo ra nghịch cảnh để thử thách tình yêu của tôi. Tôi vẫn vào bệnh viện chăm sóc anh mỗi ngày, nhìn anh ngày một suy kiệt, tôi thật sự đau xót trong lòng, nhưng bề ngoài tôi vẫn tỏ ra vui vẻ. Tôi luôn xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng tươi tắn, rạng rỡ nhất có thể.

Điều này khiến gia đình anh không vừa ý, họ không thể chấp nhận một người bạn gái lúc nào cũng xinh đẹp, vui vẻ trong khi con trai họ thì không biết sống chết thế nào. Họ không biết rằng sau lớp make-up ấy là một đôi mắt thâm quầng vì khóc quá nhiều, tôi không muốn anh thấy bộ dạng tôi héo mòn, sầu não vì anh. Tôi mong anh có thể lạc quan mà quên đi nỗi đau bệnh tật.

- Mày đã suy nghĩ kĩ chưa? Mày với anh ấy mới yêu nhau chưa bao lâu, liệu anh ấy có đáng để mày hi sinh như vậy không? Mà lấy gì đảm bảo hai người sẽ bên nhau mãi?

Con bạn thân nắm tay hỏi dồn dập khi nghe cái tin “động trời” là tôi sẽ cho anh một bên thận. Tôi chỉ nhẹ nhàng nói:

- Chuyện sau này tao chưa nghĩ tới, nhưng nếu để anh ấy ra đi tao sẽ đau khổ vô cùng, bố mẹ anh ấy cũng già yếu rồi, lại có mỗi mình anh ấy. Làm sao tao có thể thản nhiên nhìn anh ấy chết được.

Nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi, đứa bạn ngậm ngùi nói vẻ cảm thông:

- Chuyện đã như thế thì thôi mày cứ làm những gì mày cho là nên làm. Đừng nói là người yêu, dù sao cứu được một mạng người cũng đáng quý.

- Ừ, cảm ơn mày vì đã luôn hiểu tao. Nhưng xin mày đừng nói cho bố mẹ tao biết chuyện này nhé. Đến lúc nào đó thích hợp, tao sẽ tự nói. Nhé!

Ca phẫu thuật rất thành công và anh cũng bình phục trở lại rất nhanh. Vậy là anh lại có thể tiếp tục sống bên tôi. Tôi vui và cả tự hào nữa vì trong cơ thể anh có một phần cơ thể của tôi. Chúng tôi yêu nhau ngày một nhiều hơn. Dù bộn bề công việc nhưng anh luôn dành thời gian cho tôi, anh chăm sóc tôi từng li từng tí. Tôi lại không thích những việc mà những đôi yêu nhau hay làm như đi uống cà phê, đi xem phim mà chỉ thích ngồi lặng bên anh hàng giờ trên sân thượng ngắm trăng và sao. Tôi thích những lần cùng anh thả diều, anh nói “Tình yêu của chúng mình như cánh diều kia, gió sẽ mang diều bay cao mãi, xa mãi”. Cuộc sống cứ trôi qua êm đềm với tình yêu dịu ngọt như thế, nếu như không có một ngày, người yêu cũ của anh về nước. Cô ấy đến tìm gặp anh và nói rằng muốn quay lại, vì những ngày tháng ở nước ngoài cô ấy mới nhận ra mình yêu anh và nhớ anh chừng nào.

Đôi mắt lúc nào cũng long lanh ngân ngấn nước như chực khóc ấy đã làm anh đau khổ một lần, nay lại một lần nữa làm nhói lòng anh. Nhưng anh đã nhìn thẳng vào đôi mắt ấy và nói rằng: “Anh không thể. Cô ấy cũng là con gái, cũng mềm yếu như em, cũng yêu anh thật lòng. Anh không thể nào bỏ rơi cô ấy như em đã từng bỏ rơi anh được”. Anh dứt khoát quay đi, anh không muốn tôi bị tổn thương, không muốn tôi đau khổ. Thế nhưng cô gái kia nào có chịu buông anh ra, trong tình yêu cô ta cũng thật mạnh mẽ và quyết liệt. Cô ấy luôn kiếm cớ gặp anh và gợi lại quá khứ trước kia. Anh không nỡ rời xa xa tôi nhưng hẳn là đầu óc anh còn vấn vương bóng hình cũ. Lí trí chẳng thể nào chiến thắng được trái tim. Lần đầu tiên, anh đã biết nói dối tôi, để tôi một mình đợi anh dưới mưa vì anh còn phải đến với cô ấy, vì cô ấy nói cô ấy đang ốm. Tôi đã cố gắng làm tất cả, vậy mà vẫn không giữ nổi trái tim anh, vì anh không yêu tôi bằng trái tim. Sau trận cảm lạnh vì cơn mưa hôm ấy, tôi chủ động hẹn gặp anh. Trông anh xanh xao và mệt mỏi, có lẽ anh hay thức khuya và suy nghĩ rất nhiều.

- Xin lỗi em, dạo này anh bận quá, không có thời gian cho em. Nhưng anh sẽ bù đắp, chịu không?

Lại một câu nói dối, để đẹp lòng cả hai người con gái, anh sẽ còn phải nói dối tôi bao nhiêu lần nữa. Làm gì có ai bận đến nỗi cả tuần không có thời gian gọi lấy một cuộc điện thoại cho người yêu. Trước kia chỉ cần một tin nhắn hỏi “Em đã ăn cơm chưa?” cũng đủ khiến tôi thấy ấm lòng. Tôi cười nhạt:

- Anh không cần xin lỗi, em biết rồi, em hiểu cả.

- Em đã biết điều gì?

Trông mặt anh có vẻ tái đi.

- Anh hãy trả lời câu hỏi của em, một cách thành thật và thẳng thắn nhé. Anh có yêu em không?

Anh nhíu mày mất mấy giây rồi ngẩn ngơ hỏi lại:

- Sao tự nhiên em lại hỏi anh như vậy? Có chuyện gì vậy em? Trông em lạ lắm.

- Thì anh cứ trả lời câu hỏi của em đi.

- Anh yêu em, tất nhiên rồi, còn phải hỏi, không yêu em thì yêu ai.

- Vậy còn cô ấy thì sao?

- Em nói ai?

- Anh không cần phải nói dối em. Thời gian qua tuy bên em nhưng anh vẫn không nguôi thương nhớ về người ấy. Em hiểu rằng chưa bao giờ anh hết yêu người ấy. Vì vậy, mình chia tay nhé.

- Em nói gì vậy? Anh yêu em mà, làm sao anh có thể chia tay. Đúng là cô ấy đã trở về nhưng giữa anh và cô ấy chỉ còn tình bạn. Em đừng suy nghĩ hồ đồ.

- Không phải vậy đâu, nếu anh yêu em chỉ vì lòng biết ơn thì em sẽ càng đau khổ nhiều hơn. Em tặng cho anh một mạng sống, không phải để trói anh bên cuộc đời em. Chỉ cần anh sống thật tốt, anh hạnh phúc thì em cũng thấy vui lòng.

Anh cúi đầu lặng im không nói được câu nào. Tôi vội ngoảnh đi, không để anh nhìn thấy những giọt nước mắt. Ngày hôm đó tôi đã bước đi không nhìn lại. Tôi ngước lên nhìn bầu trời lồng lộng gió, tình yêu của tôi như cánh diều đứt dây, bay xa mãi rồi, không bao giờ trở lại. Một cơn gió từ đâu đến đã cướp đi hạnh phúc. Người yêu nhau thì sẽ tìm đến với nhau, không lâu sau đó anh chính thức quay lại với người yêu cũ. Thật là phũ phàng nhưng tình yêu vốn có những lí lẽ riêng của nó, vượt khỏi tầm kiểm soát của lí trí. Chỉ cần anh được hạnh phúc thì tôi cũng thấy vui, tôi đã tự nhủ với mình như thế và thầm nhắc bản thân phải quên anh đi. Vậy mà tôi không làm được, tôi đau đến quặn lòng. Trong đầu tôi lúc nào cũng tràn ngập những kỉ niệm khi bên anh, bây giờ ngay cả làm bạn cũng không thể. Khi chia tay khó có thể làm bạn, tình bạn nếu có cũng gượng gạo vô cùng. Bạn bè tôi khi biết chuyện đã mắng anh không tiếc lời, rằng anh là kẻ vô ơn, một dạ hai lòng, sớm muộn gì cũng bị quả báo. Còn tôi, họ nhìn tôi bằng cái nhìn xót xa, thương hại, cảm thông cũng có mà trách móc cũng nhiều, họ bảo tôi dại trai, mị tình, ngu muội. Cả cô người yêu của anh cũng bị mang ra soi mói, chửi rủa.

Trong câu chuyện tình này cả ba nhân vật chính đều không có ai vui gì. Tôi không ngờ chuyện chia tay của tôi lại ầm ĩ như vậy và được người ta bàn luận nhiều thế. Tôi đã suy sụp lại càng khủng hoảng hơn.

Anh đến tìm gặp tôi với cái bộ dạng phờ phạc mệt mỏi. Anh nói:

- Anh biết cái mạng của anh là do em cứu, anh rất biết ơn em. Nhưng anh lại làm cho em chịu tổn thương. Vì anh còn yêu cô ấy quá nhiều nên vô tình làm em đau khổ.

Anh biết em rất đau và rất hận anh. Anh phải làm gì để bù đắp cho em?

Từng lời anh nói như những lưỡi dao cứa vào trái tim vẫn đang chảy máu. Tôi cười nhạt nói với anh:

- Anh nghĩ cái gì mà lại nói với em những lời đó? Cái em cần anh đâu thể cho em.

- Em cần gì?

- Em cần một tình yêu chân thành, em cần một ngưởi chỉ yêu mình em thôi. Anh có thể cho em không? Anh rất yêu cô ấy thì hãy ở bên cạnh cô ấy đi, sao còn nghĩ đến em làm gì? Cả em và cô ấy đều yêu anh, nhưng tình yêu thì không thể san sẻ. Anh làm vậy cô ấy sẽ đau lòng lắm. Ai nỡ so sánh những nỗi đau. Em đã từng yêu anh, yêu đến đau lòng.





Sau lần đó chúng tôi không bao giờ liên lạc nữa. Thời gian cũng giúp tôi quên được anh, còn anh chắc cũng hạnh phúc bên tình yêu của mình. Câu hứa hôm nào “… anh có thể cho em trái tim… để em sống” cũng chỉ là lời nói gió bay. Nếu như cuộc sống cứ quay như một quỹ đạo êm đềm thì tốt cho tất cả mọi người, nhưng cuộc sống lại không như ý người ta muốn. Vào cái đoạn kết của câu chuyện tình này, nhân vật nam chính đã chết trong một tai nạn giao thông. Tôi đã cố gắng cứu anh một lần, vậy mà anh vẫn không thể có được cuộc sống dài lâu hơn. Nếu người ta nói đây chính là sự quả báo thì cái giá mà anh phải trả ác nghiệt quá. Anh đi để lại đau đớn cho bao người, trong đó có tôi.

Tôi đã đến bên anh khóc cạn hết những giọt nước mắt cuối cùng. Phút lâm chung anh nắm tay tôi và nói.

“Cảm ơn em, em là người con gái tốt. Cuộc đời này anh vẫn còn nợ em một trái tim. Kiếp sau nếu còn gặp lại, nhất định anh sẽ yêu em ngay từ phút ban đầu”.

Tôi mỉm cười: “Nếu có kiếp m sau… nhưng tình yêu không phải là sự ban ơn, không phải sự bố thí”.

Tôi để cái suy nghĩ ấy ở trong đầu, tôi không phải là kẻ ăn xin tình cảm, ăn mày tình yêu, dù trong tôi luôn có một tình yêu tha thiết.

Ngày anh đi trời lồng lộng gió, cánh diều hôm nào đã theo gió đứt dây. Tiễn anh xuống mồ mà tôi khóc không được, nước mắt tôi đã rơi suốt cuộc tình đau khổ này rồi. Tôi đã yêu anh, yêu đến đau lòng.

EM À, MỆT MỎI THÌ NGHỈ ĐI, ĐỪNG CỐ BƯỚC NỮA, GÁNH EM MANG NẶNG QUÁ THÌ SAN CHO ANH ĐÂY NÀY...

Em, vẫn chìm trong nỗi đau của riêng em, em tự ôm lấy những cảm xúc đau thương ấy cho riêng mình.


"Em ngã em sẽ tự đứng dậy." Em đã từng nói với anh như vậy, như một vết cứa nữa rạch qua con tim của anh.
Em, một cô gái cung sư tử, cứng rắn ở cái bề ngoài của chính em mà tự sâu cõi lòng lại mềm oặt dễ vỡ vụn, trái ngược so với cái vẻ bề ngoài của chính em.
Con gái thì vẫn thế hay sao ấy, hay là vì anh không hiểu, anh chỉ hiểu mỗi mình em mà quy đồng tất cả với một mẫu số chung duy nhất là chính em cho một phép toán của tình yêu.







Em hay cậu ấy, em ổn hay cậu ấy không ổn. Cho anh gọi một chữ là cậu ấy nhé, người con trai của em mà anh vẫn ước rằng đó là anh. Vì nếu đó là anh, có có thể chạy đến bên em lúc em buồn, khi em không vui mà chẳng phải nghĩ ngợi điều gì, vì lúc đó em mong "anh" ở bên em, chở che cho em. Em gục ngã mà không có ai đỡ, chẳng có ai nâng. Anh đứng ở bên, biết đấy, thấy đấy, và cũng đau đấy... muốn dìu em, chỉ mong như một cái lan can để em có thể bám vào đó cố gắng khỏi phải khụy xuống. Nhưng với em, thì xung quanh dù là bất kể điều gì đi nữa em cũng chỉ cố gắng đặt đôi tay mềm yếu vào một điểm tựa duy nhất là bản thân em và gồng mình đứng dậy trong cơn mệt mỏi giã rời mà cố lê thêm từng bước chân.
Em à, mệt mỏi thì nghỉ đi, đừng cố bước nữa, gánh em mang nặng quá thì san cho anh này. Để anh là một phu khuân vác sẵn sàng nhận bất kỳ công việc nào của bà chủ duy nhất là em mà đồng lương anh chỉ mong nhận duy nhất là thấy được nụ cười của em, được thấy em tung tăng hát ca giữa cuộc đời.
Hãy để bàn tay anh được nắm lấy bàn tay em, em nhé....

22 TUỔI, TÔI DÀNH TẤT CẢ CHO 1 TÌNH YÊU XA!

Đó là cả linh hồn và thể xác, đó là tất cả niềm tin!

 22 tuổi chỉ muốn toàn tâm, toàn ý yêu một người, không toan tính, không được mất, hơn thua cũng chỉ nguyện để dành.
22 tuổi chỉ mong người ta có thể thật lòng tin mình, chỉ mong lòng mình còn yêu người ta nhiều hơn cả bản thân. Chỉ mong sống chết, bỏ hết thảy để yêu người ta đến sức cùng lực kiệt. chỉ mong điên dại yêu người ta một lần như thế.
Đã qua rồi cái tuổi 18 để vẫn có thể sống vài năm với những đợi chờ, với những cô đơn mà vẫn thấy nhàn hạ. Nhưng cũng lại chưa quá già để lo toan vật vã với những bon chen, những đa nghi làm nên điều lo sợ.
22 tuổi tình yêu với tôi vẫn còn là tất cả, tôi đã chọn cho mình 1 tình yêu xa, yêu hết mình với những gì tôi có.
Tôi không quá tin vào những câu chuyện cổ, những cái kết trong mơ. Nhưng thật sự cũng lại chả tin vào không điều gì là không thể. Đời người là bao, duyên nợ là bao? Nếu cứ sợ nhiều quá, lưỡng lự nhiều quá, còn chưa kịp cầm mà đã tính cho tới ngày buông? Vậy là ta đang yêu hay toan tính nhiều hơn về 1 cái kết.





Chả phải chỉ là yêu thôi sao? Yêu gần, yêu xa. Miễn cứ nặng sâu, miễn cứ thật lòng trong ngay giây phút ấy.
Tôi chả lo tay lạc mất trong tay, chả lo cho tình yêu mải say bên bao người con gái khác. Chỉ biết là tôi yêu, tôi quan tâm. Tôi đang yêu tình yêu của tôi. Giản đơn là vậy.
Tôi thấy người ngoài kia lo nhiều quá, xa mặt cách lòng những nỗi nhớ đầy vơi. Nhưng người ngoài kia ơi, thay vì cứ lo cho đủ thứ trên trời dưới đất như vậy sao không yêu đi. Dù rằng có đớn có đau có không tới được với nhau. Nhưng ta cũng chưa từng lãng phí thời gian xô bồ vô bổ. người ngoài kia ơi, tôi cũng yêu xa ấy, cũng lo nhiều lắm ấy, cũng lac lõng, cũng trống trải, cũng thấy đường đông người chỉ mình tôi chơi vơi, cũng thấy ngày nắng như ngày mưa, đôi khi còn quên cả cuộc sống này vẫn có cả vòng xoay vần của những màu sắc khác. Tôi cũng đa nghi, cũng cứ nhớ, cứ thương, cứ vấn vương tự mình suy tự mình diễn. nhưng tôi vẫn yêu thôi, một tình yêu xa xôi!
Tôi dành tất cả yêu thương, dành cả linh hồn và thể xác. Dành cho tình yêu xa ấy trọn vẹn một niềm tin.
Tôi không phải là bán rẻ cảm xúc. Càng không phải tùy tiện nắm vội một bàn tay khi cô đơn. Mà là duyên nợ tới, cho dù chỉ là đi chung thôi một đoạn đường rất ngắn. mà là tôi yêu tình yêu ấy, một tình yêu rất mới không xen lẫn với những điều xưa cũ, cũng chả la lá giống những người đã qua. Mà là tôi tự cho chính tôi một cơ hội, tự cho tôi niềm tin vào mình. Tự cho tôi tự do yêu thương theo cung bậc xúc cảm của riêng tôi.
Rồi một ngày trời cũng lại xanh thôi. Một tình yêu xa xôi, 22 tuổi và tôi yêu như thế!

PHẢI HỌC CÁCH TIN NGƯỜI ĐÓ KHÔNG DÀNH CHO CON!

Dẫu buồn nhiều và nuối tiếc thật nhiều, nhưng con hãy tin rằng họ đến là để ra đi, chứ không phải là người ở lại. Nếu là người ở lại, sẽ bên con đến tận cùng, nắm tay con và không bao giờ than thở.
Con gái, có thể ai đó sẽ xuất hiện, để con thương nhớ thật nhiều, để con mong chờ và tin tưởng vào một chuyện tình yêu đẹp tựa hồ như cổ tích. Nhưng rồi con cũng nhận ra, khoảng cách giữa hai người là quá xa. Con không với tới, người cũng không có ý định dừng lại hay đưa tay ra với con, thì con nên biết rằng, người đó, không phải dành cho con!

Có thể con sẽ cho rằng mẹ chỉ là một người đứng ngoài nên những lời nhận định là những lời vô căn cứ. Nhưng con à, mẹ cũng đã từng giống như con, đã từng yêu thương một người đến khờ khạo, đã từng nhớ nhung đến bỏng cháy cả tâm can. Mẹ vẫn phải từ bỏ, hoặc quay lưng, bởi vì những người đó không phải là người phù hợp.




Ở tuổi của con có thể thích một người có vẻ ngoài bắt mắt, có thể thương một người thành thật thẳng ngay, cũng có thể bị quyến rũ bởi muôn vàn lời nói nhẹ bay như cánh bướm. Con sẽ đem lòng mà thầm thương trộm nhớ, sẽ thấy mong chờ và nhung nhớ quá đỗi nhiều. Nhưng con chỉ lầm lũi một mình con, ôm tim yêu chạy dọc cung đường đầy sỏi. Người ấy có nhìn về phía con? Có nâng đỡ bước chân con? Có sẵn lòng dừng lại chờ con bước tới? Hay là nhanh chóng vẫy tay chào và nhoẻn cười để đi về phía không con?

Ở tuổi của con tình yêu sáng trong như giọt nắng đầu cành. Mẹ thầm nghĩ thật tốt biết bao khi con sẽ va vấp ít nhiều trên chặng đường con sẽ lớn. Thế nên duyên hạnh ngộ sắp đặt cho con những cuộc gặp gỡ để rồi phải chia ly. Dẫu buồn nhiều và nuối tiếc thật nhiều, nhưng con hãy tin rằng họ đến là để ra đi, chứ không phải là người ở lại. Nếu là người ở lại, sẽ bên con đến tận cùng, nắm tay con và không bao giờ than thở.

Ở tuổi của con, có lẽ, việc chấp nhận thua thiệt một ai đó về phần tình cảm là chuyện quá sức buồn cười. Nhưng rồi con sẽ thấy, người ta thương nhau, yêu nhau, không phải bởi ai đó đẹp hơn một ai đó khác, không phải ai đó giàu có hơn một ai đó khác,… vì tất cả những điều đó đều có thể được thay thế bởi thời gian. Mà đôi lúc, điều một người lựa chọn ở người thương của mình chính là cảm giác được hồi hộp cầm tay, là cảm giác bình yên khi nghĩ về, và cảm giác lòng như nổi bão khi người kia gặp chút trắc trở không hay. Chính là, người ta sẽ thấy mình sống hết mình bên cạnh một người khác, không phải con. Đừng đố kị ganh đua, đừng mỉa mai tình yêu của họ. Ai cũng có trái tim, và ngăn trái tim nào cũng chỉ nên gợi nhớ một người. Sẽ có người cần con, thương yêu con, hơn là con vẫn nghĩ.



Con yêu, mẹ biết sẽ thật sự khó khăn khi bắt con phải quên đi một người không thuộc về con, nhưng đã chiếm trọn tâm trí con lúc này. Con cũng sẽ vì chạnh lòng mà rưng rức khóc. Cũng sẽ vì tủi thân mà vỡ òa với bao niềm tức tưởi thương thân. Nhưng con à, níu giữ khó nhất trên cuộc đời này chính là níu giữ một tấm lòng không có mình trong đó. Bởi vì họ không phải dành cho con, là thứ lý lẽ mà con sẽ gặp, gặp để rồi vượt qua dù đau khổ đến thế nào.