Friday, December 19, 2014

PHẢI LÀM GÌ ĐỂ ANH BIẾT EM RẤT YÊU ANH

Em, một cô gái 23 tuổi, có sắc đẹp và đủ tự tin để lựa chọn cho mình một người đàn ông tốt lại đem lòng yêu anh – một người đàn ông vô tâm và lạnh lùng đến thế. Cho đến lúc này, em mới thấu hiểu được cảm giác theo đuổi một người khổ sở như thế nào.


Em đang trong tình huống "cọc đi tìm trâu", từ chối mọi lời tán tỉnh của những người khác để yêu anh. Người ta bảo em cứ tự tin, chủ động đi rồi anh sẽ "đổ". Rõ ràng, em cảm nhận thấy anh cũng có tình cảm với em, vậy mà khi em lên "kế hoạch" tán anh, em càng thấy anh xa cách, nghĩa là sao? Em đang chủ động đấy chứ. Chủ động yêu anh, chủ động nghĩ về anh, chủ động liên lạc với anh, chủ động tìm hiểu thông tin về anh... Khi em làm như thế, tức là em chẳng còn bận tâm đến quan niệm "giữ giá" cho mình nữa. Bởi em sợ, điều đó sẽ khiến em mất anh, khiến cho cơ hội anh đến với em là con số không vĩnh viễn.

Em cũng tham khảo đủ các cách để "hạ gục" trái tim chàng, từ thực tiễn đến sách báo. Nhưng em thấy những cách đó đều không ổn nếu em áp dụng với anh. Em muốn làm điều gì đó đặc biệt, đủ nhẹ nhàng, tình cảm, lãng mạn nhưng không kém phần tinh tế, sắc sảo để chiếm được trái tim anh. Nhưng em phải làm gì đây?
Em không thể lúc nào cũng chủ động nhắn tin cho anh, gọi cho anh. Như thế, có khi anh nghĩ em bạo dạn quá mà chạy mất dép. Em cũng không thể cứ im lặng, như thế em vừa nhớ anh không chịu được, mà vừa khiến cho khoảng cách giữa anh và em trở nên xa hơn.

Anh không hiểu em là kẻ khó yêu đến mức nào, khó yêu vì không hề có nổi cảm xúc với ai khiến đi đâu em cũng đau đầu với những chuyện gán ghép, mai mối, thậm chí có người còn ác mồm ác miệng bảo em "già kén kẹn hom". Giờ em yêu rồi đấy, sao anh lại cố tình xa cách với em như vậy.

Em phải làm gì để anh biết em yêu anh? Ba chữ em yêu anh, nói một lèo thì được cả trăm lần. Nhưng em thấy như thế vẫn chưa đủ. Mà nó cũng đơn giản quá.

Là anh không biết hay cố tình giả vờ không biết em yêu anh? Da mặt em cũng dày lắm, đến nỗi mụn không đùn lên được. Lòng kiên nhẫn của em dành cho người em yêu thương cũng lớn lắm. Thế nhưng một khi em dứt áo ra đi thì sẽ không quay trở lại nữa đâu. Vậy nên, đừng bao giờ thách thức lòng kiên nhẫn của em, đừng bắt em chờ đợi hay luôn đóng vai "thợ săn" trong chuyện tình cảm này. Anh biết mà, em không bao giờ đánh đổi tự trọng của em vì những phép thử và những giá trị không xứng đáng. Đừng bắt em luôn phải chủ động nhắn tin hay gọi điện cho anh, như thế không hay tẹo nào. Cảm giác phiền hà lắm. Em cũng hay ở trong cái tình huống bị nhắn tin hỏi han quan tâm kiểu "Em ăn chưa" hay rồi nên em hiểu, chỉ muốn đập tan cái máy điện thoại rồi làu bàu "tao ăn rồi đấy, còn gì hỏi nữa không".
Nên em không vô duyên như mấy kẻ kia. Em chẳng thèm hỏi anh ăn chưa hay đang làm gì. Đôi khi là câu nói trống không "này người dưng", hoặc lấy cớ "em tìm thấy facebook của anh rồi", thậm chí đe dọa "nếu anh không nhắn tin cho em, em sẽ quên anh đấy", cuối cùng là "khi nào thấy em phiền quá thì cứ nói thẳng ra nhé, em sẽ cút khỏi cuộc đời anh ngay lập tức"...
Bước tiếp theo, em sẽ phải làm gì để "tán đổ" anh đây, người dưng? Yêu cũng khó quá, lẽ nào vì thế mà em vẫn cô đơn đến bây giờ? Để có một cách yêu thông minh, "cưa phát đổ luôn" đâu phải đơn giản.

MẸ DẠY TÔI VỀ TÌNH DỤC

Cho một người hết tất cả những gì con có, không có nghĩa là họ sẽ trân trọng con cả đời, mà họ sẽ không còn cần bất kỳ thứ gì từ con nữa.


Mẹ tôi dạy tôi về tình dục, cho đứa con gái sắp 18, sắp trở thành phụ nữ.
Mẹ tôi nói, trong tình yêu, chẳng có ranh giới hoàn toàn nào cho việc đúng hay sai, cứ làm gì con cảm thấy hạnh phúc, nhưng, đừng vì hạnh phúc tức thời mà tự mình làm mình tổn thương cả đời.
Thiên hạ rất ồn ào nhưng nói một đỗi mỏi miệng sẽ im lặng, sẽ lãng quên. Không cần vì ai mà tự làm khổ mình. Thế nhưng, mỗi ngày đối diện với chính mình mới thật sự khổ sở. Cuộc sống mỏi mệt, tình yêu mỏi mệt, nên đừng để đêm xuống, chui vào chăn cũng phải khóc rưng rức. Hãy tự trọng.
Không cần quá coi trọng trinh tiết, nó quá mong manh để chứa đựng giá trị của con. Quá coi trọng chỉ khiến con nặng nề, mệt mỏi, thậm chí phát hoảng nếu có sự cố nào xảy ra. Chỉ cần coi trọng cảm giác của con, niềm tin của con, và tình yêu của con là đủ.

Dù sao chăng nữa, hãy khôn ngoan.



 Lý trí hẹp hòi hơn trái tim rất nhiều. Khi con yêu một người, lý trí gần như bị lu mờ và đè bẹp bởi tình cảm. Nhưng nếu có việc gì đó khiến con cảm thấy lưỡng lự, tức là thứ lý trí yếu ớt kia đã cảm nhận được gì đó, tới nỗi, nó phải phát đi một tín hiệu khiến cho con phân vân lựa chọn, lúc đó, hãy dừng lại, để sau.
Người đàn ông tốt không làm con khỏ xử và bất an, không bắt con lựa chọn và khổ đau, anh ta muốn con thoải mái và trao cho con cảm giác yên bình.
Nuôi nấng một đứa trẻ không thể chỉ cần một túp lều tranh và trái tim nhỏ, con cần một căn nhà và chiếc nôi, đồ chơi và sữa bột, cần cả tiền mua thuốc, cần hàng nghìn thứ, cần cả một người đàn ông cùng con dạy đứa trẻ lớn lên. Tất cả những cái đó, đòi hỏi con phải trưởng thành, tự lập trước đã.
Đừng đổ lỗi cho ai, đừng oán trách tình yêu không đẹp. Cuộc đời sinh ra con người với tất cả ham muốn và ích kỉ đã thành bản chất, nếu ai đó làm con đau, thì hoặc là con đã cử xử không khôn ngoan, hoặc là con đã không chọn đúng người để tin tưởng. Anh ta sẽ không thể làm con đau, nếu con không gật đầu.
Đàn ông không suy nghĩ giống phụ nữ. Cho một người hết tất cả những gì con có, không có nghĩa là họ sẽ trân trọng con cả đời, mà họ sẽ không còn cần bất kì thứ gì từ con nữa.
Đừng mang thân thể để dụ dỗ một người, vì rồi sẽ có kẻ mang thân thể cô ta dụ dỗ người con thương, và con sẽ chẳng có tư cách đi đòi công bằng. Cũng đừng mang thân thể để níu kéo một người, vì con sẽ mau chóng già đi, tuổi xuân tàn phai nhanh hơn thứ hạnh phúc ảo tưởng ngắn ngủi được xây nên từ nó.
Bị bỏ rơi không phải là cảm giác tồi tệ nhất thế gian. Cứ bị ràng buộc với một kẻ mà mỗi ngày con đều chán đi mới thật sự là đáng sợ. Bị bỏ rơi, thì ít ra, cũng đã kết thúc những điều không còn xứng đáng với mình nữa.
Hãy tin rằng, người yêu con, luôn có nhiều hơn một người. Người con yêu, cũng luôn có nhiều hơn một người. Dù con có nghi ngờ hay không, thời gian vẫn luôn nắm giữ sức mạnh của nó.
Và nếu như, nếu như có bất kì sự cố nào xảy ra, vượt ra cả ngoài sức chịu đựng của con, nếu có nỗi đau đớn nào con không thể đối mặt, nếu người đàn ông con yêu trốn tránh con, ba con đòi đuổi con ra khỏi nhà, họ hàng dè bỉu con, bạn bè khinh thường,và cả thế giới quay lưng với con, cho dù có ra sao đi chăng nữa, thì, tuyệt đối, dứt khoát, phải nhớ rằng, mẹ sẽ không bao giờ ngoảnh mặt, không bao giờ bỏ rơi con. Mẹ ở đây, để cam chịu, giải quyết, đấu tranh, bênh vực, và làm tất cả, để bảo vệ con.
Hãy nói với mẹ, dù là chuyện gì đi nữa, chỉ cần nói với mẹ!


Saturday, December 13, 2014

YÊU THẦM ĐAU LẮM, BUỒN LẮM, CÔ ĐƠN LẮM, BIẾT KHÔNG?

Đau lắm vẫn cứ cắn chặt môi để không khóc, vì dù có khóc cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Vẫn cứ cười khi gặp nhau, cứ bâng khuâng khi chia cách, vẫn cứ tự lừa dối chính mình rằng đang vui, đang hạnh phúc.


Thường thì những đêm muộn mùa đông là khoảng thời gian buồn nhất. Mọi thứ đen đậm như cốc cà phê không đường, không sữa, pha thêm nỗi cô đơn đặc quánh và đắng ngắt. Lòng trống rỗng và chùng xuống tựa dây đàn lâu ngày không chơi mà bụi bặm, mà bâng khuâng.

Yêu thầm. Thứ tình yêu chỉ có duy nhất một người, cũng đắng như cà phê vậy. Những khoảnh khắc hồi tưởng dường như có vẻ ngọt ngào mà cứa vào lòng nhát cứa sắc bén, đến quên cả đau mà tiếp tục yêu, tiếp tục nhớ, tiếp tục thương. Dẫu là ngu ngốc khi chạy theo một người mà sao chẳng thể dừng lại được, dẫu là vô vọng vẫn cứ mải mê ngóng chờ thứ tình chẳng dành cho mình.

Ừ, yêu thầm anh. Không phải vì em chẳng đủ can đảm mà nói ra tình cảm của mình, mà vì em sợ. Em sợ anh rồi cũng sẽ rời xa em, sợ anh không hề có tình cảm với em, sợ anh đã có trong tim một hạnh phúc khác. Cứ vẽ ra hàng vạn nỗi sợ mà hù dọa chính mình, em chơi vơi không biết níu vào đâu để khỏi ngã. Tự nhủ lòng mình hãy chờ đợi, vì hạnh phúc đâu thể về trong chốc lát, ấy thế mà càng chờ càng chỉ thấy tổn thương, thấy cô đơn rủ nhau về trong từng cơn gió lạnh. Tình yêu đôi lúc thật trớ trêu. Có mấy ai hạnh phúc khi yêu thầm?



Vậy sao em đã quá đủ tổn thương rồi vẫn chưa chịu buông ra? Và rồi nếu có buông thì liệu trái tim em có đủ sức chống chọi hay tự khắc vỡ ra thành trăm ngàn mảnh vỡ? Biết đến bao giờ em mới tìm được lối đi riêng cho chính mình hả anh, mà sao cứ dõi theo một người chẳng thuộc về mình, một người mà đến một ngày rồi cũng bỏ em đi?

Yêu thầm như thứ sức mạnh kỳ diệu của bản thân, để rồi chính nó âm thầm tự xóa đi tất thảy những niềm vui khác trên đời. Thấy đôi lứa hạnh phúc mà ghen, thấy người ta bên nhau mà tủi. Mọi chuyện luẩn quẩn đến ngột ngạt, khó chịu. Ừ thì là tình yêu, nhưng tại sao chỉ của một người mà không phải là hai. 

Đau lắm vẫn cứ cắn chặt môi để không khóc, vì dù có khóc cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Vẫn cứ cười khi gặp nhau, cứ bâng khuâng khi chia cách, vẫn cứ tự lừa dối chính mình rằng đang vui, đang hạnh phúc.

Yêu thầm đau lắm, buồn lắm, cô đơn lắm, biết không?

Wednesday, November 12, 2014

EM NHỚ ANH, NHƯNG ANH ĐANG NHỚ AI???

Cô gái nào chẳng muốn có một người con trai ở bên, có thể dựa vào bất cứ lúc nào, có thể nhận được sự chăm sóc và yêu chiều. Em vốn không ngờ tới rằng, mình sẽ yêu một người chẳng hề yêu em.

Chúng ta có thể lựa chọn cho mình một người để yêu, nhưng chúng ta hoàn toàn không thể thay trái tim lựa chọn để cất giữ một hình bóng nào đó. 
Cũng giống như việc tình cảm không thể tùy ý điều khiển, tôi yêu anh, còn anh yêu người khác, để rồi người khác cũng chẳng yêu anh. Lẽ tự nhiên thôi, trên đời có quá nhiều câu chuyện như thế, quá nhiều câu chuyện buồn…
Những mối tình đơn phương, và những mũi tên một chiều. Những đau khổ, những tổn thương, theo đó mà dày vò người ta đến sức cùng lực kiệt.
Em đã tự nhủ bao lần, rằng em nên yêu một người toàn tâm toàn ý yêu em, để em có thể được nâng niu và trân trọng như bao cô gái khác, được hạnh phúc trong vòng tay ấm áp và trái tim cùng một nhịp đập. 
Cô gái nào chẳng muốn có một người con trai ở bên, có thể dựa vào bất cứ lúc nào, có thể nhận được sự chăm sóc và yêu chiều. Em vốn không ngờ tới rằng, mình sẽ yêu một người chẳng hề yêu em.
Tình yêu của chúng ta không sai, nhưng chẳng qua là chúng ta đang tự làm khổ chính mình thôi, anh à!


Chúng ta lãng phí những năm tháng tuổi trẻ, lãng phí sức lực để đuổi theo một hình bóng chẳng bao giờ quay lại. Trong những câu chuyện tình mà chỉ thấy bóng lưng đối phương mải miết phía trên như thế, anh có khi nào thấy mệt mỏi rồi không?
Còn em thì mệt rồi, em đã cảm thấy quá mệt mỏi. Tại sao em phải yêu một người mà toàn bộ trái tim chỉ hướng về người khác?
Là do em sai lầm, cũng là do tự em chọn lựa. Em không thể đổ lỗi cho ai, càng không có tư cách trách cứ anh. Hạnh phúc ở trên đời là một thứ có được quá dễ, cũng là một thứ mà đôi khi em có nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ tới. Anh à, tại sao chúng ta quá đáng thương?
Đôi lúc em tự mình cười nhạt, rằng chẳng qua anh cũng giống em, lúc em mệt mỏi thế này, lúc em đang hoang hoải đến kiệt sức để đuổi theo bóng lưng anh thế này, có khi nào anh cũng đang đau khổ bởi người con gái đang lưu dấu mãi trong lòng anh hay không?
Có những cuộc chạy đua nhìn được vạch đích ngay từ khi xuất phát, cũng có những cuộc đua cứ chạy hoài, chạy mãi không nhìn ra điểm dừng. Và yêu một người cũng như thế, từ khi yêu anh, em đã không cách nào tìm ra lối thoát cho mình.
Phải chăng em nên đặt cược một lần, để vượt lên phía trước anh?
Phải chăng em nên buộc anh phải một lần quay mặt về phía em, để đối diện với tình cảm của em?
Phải chăng em nên dũng cảm một lần, trơ lỳ một lần, em có nên như thế không?
Em nhớ anh, nhưng anh đang nhớ ai? 2
Không phải là em không dám, mà chẳng qua là em biết, kể cả em có làm như thế, anh vẫn sẽ không để tâm đến em. 
Tình yêu của chúng ta không sai, nhưng tình yêu của chúng ta sẽ mãi mãi là vô vọng. Không có lối rẽ nào để đi, chỉ có ngõ cụt để quẩn quanh trong bế tắc. 
Rốt cuộc, yêu một người phải dành ra bao nhiêu kiên trì, chịu bao nhiêu đau khổ, nhận lấy bao nhiêu tổn thương thì mới được?
Vẫn là em yêu anh, còn anh cũng yêu một người khác chẳng hề yêu anh. Chúng ta làm khổ nhau, nhưng chúng ta công bằng. Em đau, chẳng phải anh cũng đau hay sao? Chỉ có điều là mặc dù thấy anh đau, em vẫn không cảm thấy nhẹ lòng hơn, em còn đau lòng hơn thế nữa. Bởi vì dẫu cho anh có đau lòng vì người khác, thì vẫn là người mà em yêu thương bằng cả trái tim.

Tuesday, November 4, 2014

ĐÃ LÀ THÁNG 11 RỒI ĐẤY, ANH VẪN CÒN BẬN SAO?

Gió ngoài trời thổi nhè nhẹ, mây cũng dường như ít đi, bỗng nhìn lên tờ lịch và tự hỏi: "A! Tháng 11 rồi sao?"

Lần gặp cuối cùng của chúng ta là vào cuối tháng 8. Dường như đó cũng là lần cuối em với anh bên nhau trên danh nghĩa là một cặp tình nhân. Thời gian đó anh bận lắm với núi công việc và phải học cách thích nghi với môi trường mới, thế nhưng anh vẫn không quên em, vẫn nhắn tin chúc em ngủ ngon mỗi tối, vẫn quan tâm hỏi han em. Nghĩ lại sao mà thấy thương anh lắm luôn.
Giờ anh thích nghi được với môi trường mới rồi nên quên em luôn. Sao anh cứ phải bảo là anh bận nhỉ? Em đâu phải vô tâm đến nỗi không biết là anh bận đâu nhưng không lẽ anh cũng chả thể nhắn tin chúc em ngủ ngon được sao?Cứ cho là anh quá bận đi, ấy thế mà anh vẫn có thời gian để lên facebook đấy thôi. Em thấy nick anh sáng lên mãi, cũng muốn pm anh lắm nhưng lúc đó em đang giận anh, rất giận anh, chắc anh cũng không biết đâu ha?

Cũng đã hơn hai tháng trôi qua, em chỉ biết học cách yêu thương trong nỗi cô đơn, không một tin nhắn, không một cuộc gọi, không một lời chào,... Mỗi sáng thức dậy việc đầu tiên của em là vơ lấy chiếc điện thoại chỉ để xem anh có chúc em ngủ ngon không, có khi ngay cả lúc nửa đêm em cũng giật mình tỉnh giấc vì ngỡ anh sẽ gởi tin nhắn cho em, thế nhưng sự thật không phải vậy. Ngày cuối tuần em cũng na theo cái điện thoại bên mình, em nghĩ anh sẽ rủ em đi chơi đây đó, sẽ chia sẻ em biết công việc của anh trong tuần qua thế nào. Và rồi đó cũng chỉ là tưởng tượng thôi. Có lúc em suy diễn lung tung chỉ vì em cảm thấy rất bất an, em sợ mình sẽ mất anh vào tay một kẻ khác, em sợ vì công việc anh sẽ bỏ rơi em, em sợ anh đang bận chúc người khác ngủ ngon, em sợ anh đang bận đưa kẻ khác đi chơi, em sợ....
Giờ đã bước sang tháng 11 rồi, anh cũng vẫn còn bận sao?

Saturday, November 1, 2014

QUÁ LÂU RỒI EM KHÔNG KHÓC VÌ YÊU AI...

Tình yêu muôn đời vẫn thế, vẫn cứ đi và đến. Con người thì muôn đời vẫn thế, thèm yêu nhưng sợ chia biệt, qua bao chia biệt rồi lại chỉ muốn được lần nữa lại yêu.

Em đã từng nghĩ những đêm mưa khi vừa chia tay người cũ là những đêm buồn nhất, khi tiếng mưa trộn với tiếng ký ức xào xạc chà xát lại những ngày chưa lãng quên.

Nhưng đêm nay, khi nằm giữa tiếng đồng hồ nhích từng phút, ôm một trái tim phẳng lặng và bình thản với mọi thứ, em lại thấy buồn vì lâu quá rồi chẳng khóc vì yêu ai.

Và rồi em nghĩ yêu một người mà không được đáp lại, thương một người nhưng cũng tới lúc phải chối bỏ, phủ nhận lẫn nhau đã là thứ đau lòng không chịu nổi hay chưa? Hay thực tâm, lòng chẳng ai làm đau, tim chẳng ai bỏ nhớ, não chẳng ai dằn vặt, mới là nỗi chật vật – cô đơn, còn vật vã hơn cả thứ đau lòng trên kia?



Chia tay vốn chẳng bao giờ vui, ít nhất là với một người, trong một khoảng thời gian bất kể ngắn hay dài, bước những đoạn đường dù chông chênh hay thực sự qụy ngã, cộng thêm cõi lòng rách toác hay chằng chịt những vết chắp vá nhập nhằng. Nhưng liệu nó có phải là thứ khá khẩm hơn cảm giác cô đơn triền miên, dai dẳng giữa những ngày nhàn nhạt trôi qua chỉ có mỗi em và cuộc đời dài rộng. Không có ai để dựa dẫm, không có người để sớm tối ngóng đợi một mẩu tin, không có ai là của riêng mình…

Ai đó nói cái giá của hạnh phúc là ràng buộc, còn cái giá của tự do là cô đơn. Em không thuộc tuýp người quá thần thánh vào tình yêu nhưng những khoảng trời không - thể - yêu - ai quả thực lớn quá. Lớn đến nỗi mà em chợt nghĩ, thà thi thoảng để mắt ướt nước về những xúc cảm đơn giản, ngây ngô, có lẽ sẽ tốt hơn khi trái tim ráo hoảnh, đã cố lắm nhưng chẳng thể mở lòng.

Trái tim mỗi người có lẽ cũng giống những viên pin. Dùng qua tháng qua năm sẽ có ngày cạn sạch. Có thứ pin sạc được, nhưng cũng có thứ pin buộc lòng bỏ hẳn. Thứ sạc được, dăm ba lần rồi cũng sẽ chai. Chẳng gì nguyên vẹn, chẳng gì như những ngày xưa.

Tình yêu muôn đời vẫn thế, vẫn cứ đi và đến. Con người thì muôn đời vẫn thế, thèm yêu nhưng sợ chia biệt, qua bao chia biệt rồi lại chỉ muốn được lần nữa lại yêu.

AI CŨNG ĐÃ TỪNG ĐƠN PHƯƠNG MỘT NGƯỜI...

Chẳng ai muốn dính dáng đến nó, tôi cũng vậy! Thế sao tôi chẳng hiểu sao mình cứ dính vào những mối quan hệ "chẳng đầu chẳng đuôi", không-tên-gọi, nói cách khác là thương người không thương mình...?

Như bị nhấn chìm trong chính mớ cảm xúc hỗn độn của mình, không có lối thoát ra... Quên một người, nói thì dễ lắm nhưng mấy ai làm được? Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên mi khi hình bóng anh hiện về trong tôi. Lắm lúc tôi muốn móc tim mình ra và xem anh có ở đó không mà sao làm tôi cứ phải nhung nhớ anh như thế? Khi những cơn mưa mùa đông tới, tôi thích nhìn mưa, để mưa đọng lại trên mí mắt, cảm nhận cảm giác cay xè trong mắt... Tôi để mưa trút xuống khắp cơ thể, như để mưa trôi đi hết những nỗi nhớ về anh, để nó hoà lẫn cùng nước mắt và cứ thế cảm nhận từng làn mưa áp vào mặt, cảm giác không đau mà như mưa đang hôn vào mặt tôi.Như chúng đang an ủi trái tim dần hao gầy của tôi...
Anh như một giấc mơ, không bao giờ thành hiện thức nhưng luôn hiện diện trong tâm trí tôi... Cứ thế tôi chẳng biết phải làm sao! Cứ mặc cảm xúc tra tấn, để mặc trái tim gào thét gọi tên anh, tôi cứ nhắm mắt, để nước mặt lặng lẽ rơi xuống, tự an ủi mình rằng "Không sao đâu, cứ để nó như vậy, rồi một ngày nó sẽ hết thôi!"...
Vậy mà càng lúc tình cảm ấy càng trở nên hiện rõ hơn, tôi có thể khẳng định nó không phải loại tình yêu bồng bột, say nắng tức thời hay bản năng thích chinh phục. Mà đó là tôi thương anh, thật sự thương anh! Nhưng anh - như một vật vô giá mà tôi không thể chạm vào, chỉ có thể nhìn từ xa... Nhiều khi cứ len lén nhìn anh từ xa, quan sát mọi hành động của anh và ghi nhớ nó... như một con bé ngốc vậy. Si tình, đắm chìm vào thứ tình cảm chỉ vỏn vẹn xuất phát từ một phía, rồi nhiều đêm thút thít khóc chẳng vì lí do gì, làm mỗi sáng mắt lại sưng đỏ, mũi nghẹt chẳng nói được rõ chữ! Rồi nhiều lúc ghen tuông vớ vẩn khi thấy anh cùng ai đó vui cười bên nhau, rồi nhận ra trong cay đắng... có là gì mà phải ghen tuông?
Thế mà tôi cứ lún sâu vào nó, càng vùng cẫy càng lún vào hơn. Nên tôi chọn cách im lặng! Để mọi thứ cứ diễn ra theo ý nó muốn, hi vọng rồi một ngày tôi sẽ quên được anh, hoặc ít nhất khi thấy anh cười, lòng tôi chẳng xốn xang khó chịu và tôi thoải mái quay bước đi - thoải mái tự do không bị trói buộc thật sự!

Friday, October 31, 2014

GIÁ NHƯ ANH BIẾT ĐƯỢC LÀ EM THÍCH ANH NHIỀU NHƯ THẾ NÀO...

Em phải làm thế nào, em phải làm gì đấy cho một mối tình không tên cứ mỗi ngày lớn dần, cứ cồn cào và dậy sóng trong lòng. Giá như anh biết rằng em thích anh nhiều như thế nào, giá như một phút giây nào đó anh cũng nghĩ đến em, như em đã nghĩ đến anh chỉ một chút nhỏ nhoi thôi em cũng đủ làm thổn thức lắm rồi.....

Hình như em đã bắt đầu có cảm giác thích anh. Em không biết cảm giác đó bắt đầu từ khi nào, em chỉ biết đôi khi trong giấc mơ em nhìn thấy hình dáng quen thuộc ấy của anh, em nghĩ tình cảm của em chưa đủ chính mùi, chưa đủ mãnh liệt nên em nghĩ nó không phải là tình yêu. Nên em chỉ có thể võn vẹn cảm giác lúc này của mình là "Em thích anh".
Em không thể nói với anh là em thích anh vì em biết giữa hai ta có quá nhiều khoảng cách. Trong trái tim anh vẫn không quên được hình bóng của người yêu cũ, anh vẫn mong chờ một ngày người ấy sẽ quay về với anh. Vẫn mong nếu một ngày nếu người ấy thay đổi, vẫn còn yêu anh, anh sẽ vẫn giang rộng vòng tay đón cô ấy về. Đã như thế liệu rằng em có bao nhiêu phần trăm thành công khi nói rằng em thích anh đây.
Em cảm thấy xót xa và đau lòng với những nỗi buồn mà anh phải trãi qua, phải chịu đựng một mình nhưng em lại không có cách gì để đến gần và an ủi anh. Em sẽ đến bên cạnh anh với tư cách gì đây, em không biết làm gì hơn ngoài việc chỉ có thể lặng lẽ dõi theo anh từ đằng sau mà thôi. Chỉ cần nếu một ngày nào đó anh quay đầu lại thì có thể nhìn thấy em nhưng mà anh cứ đi mãi chẳng bao giờ quay đầu lại nhìn em lấy một lần.
Trái tim anh cứ như một cánh cửa cứ khép chặt mãi mà không chịu mở ra để đón nhận những thứ ánh sáng mới lạ từ bên ngoài vào. Phải chăng cánh cữa ấy cứ đống mãi như thế vì vẫn đang đời một ngày người ấy sẽ quay về bên anh. Hay là anh đang đợi một người thích hợp hơn, nguời mà có thể giúp anh mở toang cánh cửa mà anh đã cất công tạo dựng nên. Em biết anh không phải là người vô tâm chỉ là tâm của anh không bao giờ có thể hướng về em mà thôi. Em biết rõ điều đó nên em không dám nói rằng em thích anh, em sợ mất mặt mà lại chẳng được gì.
Em phải làm thế nào, em phải làm gì đấy cho một mối tình không tên cứ mỗi ngày lớn dần, cứ cồn cào và dậy sóng trong lòng. Giá như anh biết rằng em thích anh nhiều như thế nào, giá như một phút giây nào đó anh cũng nghĩ đến em, như em đã nghĩ đến anh chỉ một chút nhỏ nhoi thôi cũng đủ làm em thổn thức lắm rồi.
Em không biết mình có đủ kiên nhẫn để chạy theo anh bao lâu nữa, đủ kiên nhẫn trở thành một người chỉ có thể đi bên lề trong cuộc đời anh. Em chỉ có thể mỗi ngày kìm nén nỗi nhớ anh vào tận sâu đấy con tim, nén chặc sự thích anh vào sâu trong tâm trí. Sâu tới nỗi em sợ đến một ngày chính em cũng không tìm ra nó nữa.

Thursday, October 30, 2014

VÌ EM ĐÃ DỄ DÃI VỚI ANH, NÊN CŨNG ĐÃ DỄ DÃI VỚI THẰNG KHÁC!

Một logic tuyệt vời mà đầu đàn ông có thể nghĩ ra. Không giấu gì bạn, tôi cũng nghĩ đúng y như thế đấy!
Nhưng vấn đề chỉ nằm ở chỗ: Anh ấy không bao giờ nói câu này trước khi đưa bạn lên giường! Anh ấy không bao giờ cảnh báo bạn rằng: Lên giường = dễ dãi!
Khi yêu, anh ấy chỉ dạy bạn làm phép toán dễ thương thế này:
Yêu = Dâng hiến!
Làm tình = Yêu!
Yêu = Lên giường!
Lên giường = Yêu thật lòng!
Còn trinh = Tự tin lên giường với anh ấy!
Lên giường = Sẽ được yêu nhiều hơn!
Thế mà sau lần đầu tiên ngọt ngào, thì hằng đẳng thức đáng nhớ của người tình đầu đã được sửa thành:
Lên giường = Dễ dãi!
Lên giường với anh một lần = Đã hoặc sẽ nhiều lần với nhiều đàn ông!
Nếu bạn lần ấy có dấu hiệu trinh tiết thì:
Đã mất trinh = Sẽ lăng nhăng với thằng khác!
Nếu bạn không thể hiện được dấu hiệu mà anh ấy cho là của trinh tiết:
Đã mất trinh = Lừa dối, đĩ điếm, qua tay bao thằng v.v…




Thiết nghĩ sự tráo trở của những đẳng thức ấy đã nói rõ rằng, ai mới là kẻ lừa dối, đĩ điếm. Nếu anh ấy trình bày bài toán của mình ngay từ đầu, với lập luận “Lên giường = Dễ dãi”, tôi tin không bao giờ có bất kỳ một cô gái tự trọng nào đồng ý lên giường với anh ấy.

Người xưa có câu rằng, chớ đánh phụ nữ dù chỉ bằng một cành hoa. Tôi hiểu câu nói ấy như sau: bởi khỏi cần đánh, chỉ một câu nói cũng có thể khiến cô ấy đau đớn suốt cả cuộc đời rồi còn gì!
Khoảnh khắc sau yêu cần sự tinh tế và tế nhị vô chừng của cả hai tình nhân. Giá như những khoảnh khắc ấy không thành sẹo trong đời người đàn bà, chỉ vì một chữ trinh “chẳng cầm cho khéo, lại giày cho tan!”

YÊU THƯƠNG BẢN THÂN LÀ CÁCH TỐT NHẤT ĐỂ HẠNH PHÚC

Đừng sợ hãi hay trốn tránh, nếu đối diện với thử thách thì hãy dùng thái độ tích cực nhất để chấp nhận, than vãn hay chùng chình thì rồi vẫn sẽ phải đương đầu sớm muộn, vậy thì đừng trì hoãn bất cứ điều gì.

Điều này đồng nghĩa với việc đừng dành quá nhiều thời gian vào một ai đó, đừng vì người ấy mà chấp nhận hy sinh quá nhiều, đừng vì người ấy mà nhận lấy thương tổn quá lớn. Chúng ta còn không trân trọng chính bản thân mình, lấy lý do gì bắt người khác phải coi chúng ta là báu vật để nâng niu?
 
Phần lớn những người bất hạnh, vì những lý do này hay lý do khác, vì cô đơn, vì vấp váp quá nhiều hay bị tổn thương quá nhiều, vì sống trong những hoàn cảnh buộc phải chấp nhận quá nhiều những éo le, vì yêu thương chọn sai, vì nhớ thương nhầm người, vì bị ai đó quay lưng phản bội mà mất hết lòng tin vào cuộc sống.
 
Này, nếu có ai hỏi bạn rằng, điều gì là quan trọng nhất trong cuộc sống này, đừng vội trả lời họ rằng tình mẫu tử, tình phụ tử, tình yêu nam nữ hay xa hơn là những cái ước mơ hay hoài vọng, mục tiêu hay lý tưởng. Điều quan trọng nhất trong cuộc sống này chính là được sống, được tồn tại. Vậy thì tại sao chúng ta vẫn bỏ quên bản thân mình, không hề dành thời gian chăm sóc, yêu thương chính mình đi?
 
Chỉ đơn giản là sống lạc quan lên, bớt suy nghĩ đi. Đừng đày đọa bản thân quá nhiều bởi những mối bận tâm chẳng đầu, chẳng cuối, tận hưởng cuộc sống theo hướng tích cực hơn, vui vẻ hơn.
Ai trong chúng ta cũng sẽ có những phút giây muốn làm cho cuộc sống của mình thêm ý nghĩa. Làm những điều chúng ta muốn làm, yêu thương theo cách của chúng ta. Đừng sợ hãi hay trốn tránh, nếu đối diện với thử thách thì hãy dùng thái độ tích cực nhất để chấp nhận, than vãn hay chùng chình thì rồi vẫn sẽ phải đương đầu sớm muộn, vậy thì đừng trì hoãn bất cứ điều gì.
 
Thế nhưng hãy nhớ làm cho mình đẹp lên mỗi ngày, hãy nhớ đối đãi thật tốt với bản thân mình mỗi ngày. Thay vì cố học theo sở thích của ai đó thì hãy thoải mái thể hiện cá tính của bản thân, tôn trọng cảm nhận của chính mình. Đừng quá dễ dàng khiến cho ai đó làm mình tổn thương, cũng đừng vì tổn thương mà bỏ rơi chính mình.
 
Chúng ta sẽ không thể hạnh phúc nếu như không biết cách yêu thương chính mình. Chúng ta sẽ chỉ chìm trong những nỗi niềm dõi mắt theo người khác, chúng ta sẽ chỉ chờ đợi ai đó đến bên cạnh quan tâm đến và bị động đón nhận tất thảy niềm vui, nỗi buồn.
 
Nếu như thế chúng ta không phải đang sống, chúng ta lúc ấy chỉ là những cái bóng, chìm khuất sau lưng người khác, không cho mình cơ hội đứng lên.

ANH CÓ YÊU EM ĐÂU

Bởi vì anh không yêu em nên luôn bỏ mặc em lại một mình trong thế giới của em, mỗi khi em mệt mỏi cần chỗ dựa thì lại bằng lý do này hoặc lý do khác, từ chối đến bên em.

Tại sao các chàng trai vẫn thường lừa gạt những cô gái, nói lời yêu thương mặc dù chẳng yêu thương thật tâm, nói lời hứa hẹn dù thực chất đã nghĩ chán chê trong đầu là chẳng thể thực hiện được?
 
Anh à, tình yêu đâu phải chỉ cần nói miệng là đủ đâu anh? Nó cần phải xuất phát từ chính cảm giác trong tim chứ không phải do não anh điều khiển, nó chính là những điều anh cảm nhận chứ không phải anh cố bào chữa để chứng minh. Anh có làm gì sai đâu? Em cũng chẳng làm gì nên tội, tại sao cứ phải cố kìm kẹp nhau mãi?
 
Anh có yêu em đâu? Nếu yêu em sẽ không bỏ mặc cảm nhận của em, sẽ không bao giờ độc đoán và ích kỷ cho rằng chỉ quan điểm của anh mới đúng, sẽ không áp đặt em bằng đủ thứ lập trường của anh để em cảm thấy mình thật sự đang bị bó buộc đến nghẹt thở.
 
Nếu anh yêu em, có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Có lẽ anh sẽ không khiến em phải khóc nhiều hơn là cười, sẽ không khiến em hàng ngày cứ phải chịu tổn thương vì những gì anh nói, vì những chuyện anh làm, sẽ lo lắng cùng em mỗi khi em gặp chuyện không may, sẽ xoa đầu em an ủi và nói rằng: Đừng buồn, em buồn anh cũng buồn theo.
 
Đừng tưởng rằng em là một con ngốc khi tin lời anh nói. Con gái mà, vô cùng nhạy cảm, ai yêu thương mình, ai quan tâm đến mình, có thể cảm nhận mà đoán định được hết. Bởi vì anh không yêu em nên luôn bỏ mặc em lại một mình trong thế giới của em, mỗi khi em mệt mỏi cần chỗ dựa thì lại bằng lý do này hoặc lý do khác, từ chối đến bên em.
Con gái như em mặc dù không yếu đuối, nhưng cũng luôn tha thiết có người bên cạnh, để được bao bọc và che chở những lúc yếu mềm, để được yêu thương và đáp lại yêu thương. Anh biết không, em đâu có yêu cầu nhiều nhặn gì ở người khác. Kể cả với anh cũng vậy, em luôn cho rằng chúng ta bình đẳng, không nhất thiết phải lúc nào anh cũng kè kè ở cạnh em. Thế nhưng tại sao anh luôn thờ ơ, luôn lạnh nhạt mỗi lần bên nhau, chẳng khi nào quan tâm em thật sự đang vui hay buồn.
 
Anh à, yêu em là thế sao?
 
Là khi nào thích thì gọi em đến cạnh, không có hứng lại đẩy em ra xa. Em có phải không xứng đáng với anh? Hay từ đầu đến cuối anh chỉ tự lừa gạt mình, lừa gạt mọi người và lừa cả em nữa, rằng anh yêu em, nhưng thực chất lại chỉ khiến em chịu tổn thương mãi?
 
Thế thì còn gọi gì là yêu nữa, thế thì anh đâu có yêu em!

NGƯỜI NÓI YÊU EM ĐI

Này chàng trai, sao không tỏ bày tình cảm của mình, đừng để sự hèn nhát chiếm lĩnh trái tim mình thế chứ. Nếu đã yêu em rồi thì nói ra đi, em đang cổ vũ anh đấy. Dũng cảm và mạnh dạn lên chàng trai.

Bạn nói với em rằng anh có tình cảm với em, lúc đầu em cũng chẳng tin lắm đâu nhưng khi em bắt đầu chú ý hơn tới anh thì em thấy anh đúng là “khả nghi” thật.
 
Em hay bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn em, khi em thấy thì anh lảng tránh và nhìn đi chỗ khác với vẻ ngượng ngùng. Xem nào, đây có phải là dấu hiệu đầu tiên của những người yêu thầm không nhỉ?
 
Anh kịp thời đưa em chai nước lạnh khi em vừa vào lớp, hay thậm chí chép bài giùm em khi em nghỉ học. Anh chẳng ngần ngại nổi cáu lên khi em ốm mà không chịu chăm sóc bản thân, rồi lẳng lặng dúi vào tay em túi thuốc kèm theo đơn hướng dẫn và không quên gườm gườm “lo uống thuốc đi cho mau khỏi”. Những quan tâm nhỏ nhặt ấy của anh làm em rất vui và xúc động lắm đó.
 
 
Bắt gặp em đi trên phố với cậu bạn thân, anh phóng xe vụt qua tụi em thật nhanh. Này anh, em thấy ánh mắt buồn bã của anh rồi, sao còn giả vờ không thấy em chứ. Anh đang ghen đúng không?
 
Anh hay quăng mấy status vu vơ lên facebook, mà thường thì hay trùng khớp với những gì diễn ra ngày hôm đó của hai chúng ta. Chẳng phải em ảo tưởng đâu, nhưng ráp nối các sự kiện và biểu hiện của anh, thì chắc chắn những gì anh viết liên quan tới em rồi.
 
Anh không ngại thời tiết và thời gian mà chạy ngay đến bên em khi em thút thít trong điện thoại. Anh la, xong anh lại lau nước mắt cho em. Em biết anh thương em mà. Ấy vậy mà khi em bông đùa “sao anh tốt với em thế, yêu em à” anh chỉ cười giả lả “bạn bè giúp nhau là chuyện thường”. Thôi, đừng gắn mác bạn bè nữa, em thấy hết rồi, cũng hiểu hết rồi, đồ ngốc.
 
Này chàng trai, sao không tỏ bày tình cảm của mình, đừng để sự hèn nhát chiếm lĩnh trái tim mình thế chứ. Nếu đã yêu em rồi thì nói ra đi, em đang cổ vũ anh đấy. Dũng cảm và mạnh dạn lên chàng trai.
 
Dũng cảm sống thật với trái tim mình anh sẽ thấy hạnh phúc biết bao nhiêu. Chẳng gì đau đớn bằng việc cứ phải che giấu tình cảm của mình. Phải trao đi thì mới mong được nhận lại chứ đúng không?
 
Anh hãy cho em biết anh yêu em nhiều như thế nào, hãy chứng minh cho em thấy để em đủ tin tưởng mà giao trái tim mình cho anh.
 
Có thể đôi lúc anh sẽ mệt mỏi trong tình yêu của chính mình nhưng anh đừng từ bỏ nếu anh cảm thấy mình còn có thể tiếp tục. Con đường tình yêu đâu có trải hoa hồng, ai hạnh phúc mà chẳng phải trải qua khổ đau. Tiếp tục bước tới gần em để nói yêu em đi vì em cũng đã yêu anh, em chờ lời tỏ tình của anh lâu lắm rồi đó.

Nào, nói yêu em đi để em còn đồng ý nữa chứ!

KHÔNG YÊU ĐI, ĐỢI ĐẾN KHI NÀO?

Ngay khi chưa già mà đã lặng lẽ từ bỏ những rung động thuần khiết nhất, lao đầu vào sầu muộn, vào những đêm dài nhắm mắt mà không thể ngủ. Chúng ta đang làm gì với cuộc đời mình?

Chần chừ là sẽ chóng tiêu hết tuổi trẻ, cô đơn hay hạnh phúc thật ra cũng chỉ nằm ở sự chọn lựa. Chắc chắn chẳng ai muốn chết gục trong đơn độc, chắc chẳng ai muốn sẽ một mình đi toàn bộ quãng đường đời mà không có ai bên cạnh.
 
Tuổi trẻ, có quyền được yêu.
 
Nên nhớ, chúng ta không có hai lần tuổi trẻ, không có hai lần được sống thỏa theo sở nguyện và bạt mạng chạy đua theo những thứ tưởng chừng như ảo vọng, xa tầm với và không chân thực. Chúng ta sẽ không thể thực hiện những điều mình thích bất cứ khi nào ở những năm 30 tuổi, 40 tuổi, 50 tuổi, chúng ta sẽ phải yêu vì trách nhiệm hơn, sống vì trách nhiệm hơn, chúng ta sẽ không có những lần tặc lưỡi bất chấp, chúng ta yêu sẽ chẳng còn thú vị như thưở còn dễ dàng biết cách thổ lộ cảm xúc, dễ dàng lao đi bạt mạng vì trái tim mách bảo.
 
Xin hỏi, có ai cấm được tình yêu?
Có ai cấm cản được tuổi trẻ là xông pha, lăn xả? Có ai cấm được câu nói yêu ẩn hiện đằng sau nhịp tim đập rộn ràng, có ai cấm được tuổi trẻ khỏi rung động, khỏi thiết tha, khỏi ôm ấp những hình bóng đã sớm khắc sâu trong lòng?
 
Không yêu thì đợi đến khi nào? Đến khi trưởng thành rồi thấy yêu đương là phát ngại, nghe thấy danh từ chung đó thôi là ngán ngẩm lắc đầu, sợ tổn thương nọ, khổ đau kia, sợ sẽ phải gánh những lần chia ly, đổ vỡ, thái độ đối với người mình yêu cũng tự động kiềm tỏa ít nhiều, cảm giác yêu đương không còn chân thực mà sẽ thay thế bằng những tính toan khác, ít dựa trên xúc cảm nhiều hơn.
 
Mà nếu ít dựa trên xúc cảm thì còn gọi gì là yêu?
 
Thật lòng mà nói, những người trẻ trong chúng ta vì sống tiêu cực quá nên mới đóng kín trái tim, tự nguyện để mình bị lây lan căn bệnh chung của cả thế hệ, để rồi đổ lỗi, để rồi oán trách xã hội, oán trách người khác, nhưng hoàn toàn quên nhìn lại chính mình.
 
Đừng cho rằng bản thân mình là đúng nếu bạn còn vô trách nhiệm với tuổi trẻ.
 
Đừng cho rằng bản thân mình là đúng nếu bạn còn phớt lờ yêu thương.
 
Ngay khi chưa già mà đã lặng lẽ từ bỏ những rung động thuần khiết nhất, lao đầu vào sầu muộn, vào những đêm dài nhắm mắt mà không thể ngủ. Chúng ta đang làm gì với cuộc đời mình?
 
Vẫn biết yêu thương cần phải đợi đúng thời điểm, phải gặp đúng người, phải yêu đúng cách. Nhưng bạn đã thật sự tự đứng lên đi tìm kiếm nó dù chỉ một lần hay chưa?
 
Ừ thì chưa vội, chưa vội thì khi nào mới vội?

EM PHẢI ĐỢI BAO LÂU?

Đã nhiều lần em dùng hết can đảm để đẩy ý chí về phía không anh, để ra đi, để buông tay. Thế mà trái tim ngu ngốc lại bảo với em rằng, cơ hội đâu đó phía trước, liệu em có thể tìm thấy không?

Em đã yêu anh từ lúc nào đến bản thân em cũng chẳng rõ. Tình yêu nó như đợt sóng ngầm, đến khi chúng hiện rõ trước mắt mới biết rằng tim mình đang lấp đầy hoàn toàn bởi hình bóng của một người khác.
 
Em nhìn anh hạnh phúc rồi khổ đau, em lặng lẽ đứng bên, âm thầm đưa đôi vai gầy mỗi khi anh tuyệt vọng. Em nhìn anh đi bên người khác rồi lại rời xa, em vẫn yêu thứ tình yêu chân thành đơn giản, không hơn thua so sánh. Em nhìn anh từng bước giữ trọn trái tim mình mà không biết phải làm sao hay tiếp tục đoạn đường này như thế nào. Anh giây phút này có phải là của em?
 
Anh đi qua đổ vỡ và vẫn cần thời gian để quên.
 
Anh vấp ngã và sợ đau, anh chẳng còn dám yêu hết mình.
 
Anh e dè mọi sự gắn bó, anh thiết lập những thứ lưng chừng khó chịu.
 
Anh gần mà như xa, bên cạnh đấy mà em lại chẳng thể nào có thể bước tới.
 
 
Em không thể tiến, cũng chẳng cách nào lùi. Em bắt đầu phân vân và khó xử. Có thật là chúng ta có duyên gặp mà không có duyên thành?
 
Đã nhiều lần em dùng hết can đảm để đẩy ý chí về phía không anh, để ra đi, để buông tay. Thế mà trái tim ngu ngốc lại bảo với em rằng, cơ hội đâu đó phía trước, liệu em có thể tìm thấy không? Liệu bước đi có đồng nghĩa với việc tuột mất cơ hội được hạnh phúc không?
 
Tình cảm đơn phương cháy sém cả những nghĩ suy từ bỏ, em khao khát cảm giác từng là của nhau, dù ngắn ngủi, dù mong manh. Tình cảnh ở gần bên mà chẳng thể chạm vào biến em thành cô gái ngốc nghếch trông chờ phép màu.
 
Giá như anh lạnh lùng, giá như anh đừng dịu êm.
 
Giá như bỏ mặc em với những cảm xúc chông chênh.
 
Giá như anh đừng gieo quá nhiều hi vọng.
 
Anh à! Bao lâu nữa thì anh sẵn sàng bước đến bên em.

Em không hấp tấp, cũng chẳng nóng lòng.

Chỉ là... em không thể đợi thứ không bao giờ đến...
 
Chỉ cần em biết là bao lâu, em nhất định sẽ chờ!

Vậy thì anh ơi, nói cho em biết, em phải đợi bao lâu...

ĐỪNG CHỜ ĐỢI NHỮNG ĐIỀU KHÔNG TRỞ VỀ

Có khi nào chúng ta cũng đã quên luôn rằng, bản thân chúng ta mới cần phải trân trọng nhất hay chưa? Đợi chờ lâu như vậy, đến bản thân mình còn không trân trọng thì hy vọng ai sẽ trân trọng chúng ta?

Có những điều, đã đi rồi. Là hết.
 
Có những thứ, chỉ đến một lần. Không có lần thứ hai.
 
Chúng ta đang đợi điều gì thế? Đang chờ đợi những thứ đã đi rồi và không biết bao giờ mới trở lại? Chìm đắm trong hồi ức về quá khứ, trong hy vọng biến thành ảo tưởng, trong những nỗi đằng đẵng đau thương và bao đêm phải tự lau khô nước mắt cho mình? Để rồi không nhận ra rằng, thực chất chúng ta quá đáng thương.
 
Tại sao phải đối xử tệ bạc với bản thân như thế? Khi mà cuộc đời vốn quá ngắn ngủi, cho dù có tận dụng hết thời gian đó để làm những điều bản thân muốn làm, sống vì những mục tiêu và dự định, yêu thương như chưa bao giờ tổn thương, đứng lên dang tay chịu trách nhiệm với những người xung quanh mình, vẫn còn chưa đủ. Vậy tại sao phải tự thiêu đốt quá nhiều thời gian vào việc cố công chờ đợi những thứ đã qua, chẳng thể trở về?
 
Người ta đã không trân trọng chúng ta, đã ngoảnh mặt quay lưng bỏ rơi chúng ta trong một cái hố sâu của tuyệt vọng, của ti tỉ loại cảm xúc vừa cắn rứt, vừa bi thương, vừa dằn vặt vừa thống khổ, vừa nuối tiếc vừa nhung nhớ. Thế nhưng chúng ta phần lớn vì quá yêu nên cắn răng chịu đựng, vì lụy tình nên mới day dứt chẳng thể quên.
Có khi nào chúng ta cũng đã quên luôn rằng, bản thân chúng ta mới cần phải trân trọng nhất hay chưa? Đợi chờ lâu như vậy, đến bản thân mình còn không trân trọng thì hy vọng ai sẽ trân trọng chúng ta?
 
Cuộc đời này, quan trọng nhất là phải sống mạnh mẽ và tự tin. Biết cách yêu thương bản thân và làm những việc mình thích. Yêu thương quá nhiều sẽ khiến chúng ta bi lụy, tình quá sâu đậm cũng khiến chúng ta khổ sở. Chẳng thà cứ tỉnh dậy khỏi giấc mơ, đối diện với cuộc sống muôn vàn khó khăn và thử thách, công việc chờ đợi một ai đó hoặc một điều gì đó sẽ trở nên quá xa xỉ. Bởi làm gì có ai là chờ đợi được điều gì đó cả một đời?
 
Mọi thứ trên đời này luôn tồn tại những xác suất. Và việc điều gì đã đi qua rồi mà trở lại được chỉ chiếm xác suất rất nhỏ. Tại sao cứ phải cố chờ đợi một điều hi hữu xảy ra? Cũng như tại sao không dám thử bắt đầu một điều gì mới?
 
Chỉ mong là đừng bao giờ mềm yếu, cũng đừng quá bi quan. Vạn sự trên đời đều biến đổi hàng ngày, cả tình cảm lẫn cơ hội, cả con người huống chi những thứ vô hình?
 
Thế nên đừng cố chấp vọng về quá khứ quá nhiều, đừng cố chờ đợi những điều không bao giờ trở lại, bởi vì chúng ta có thể sẽ đánh mất rất nhiều thứ mà chính chúng ta không kịp nhận ra.
 
Và nó hoàn toàn không đáng!

NẾU YÊU THÌ KÍN ĐI MỘT CHÚT

Yêu quý đủ sâu, thì chẳng cần phô bày ra cho bàn dân thiên hạ. Chán nhau đủ mệt, thì sức đâu nữa mà lên mạng so đo?

Facebook là một mặt trận tình trường không kém hiểm nguy. Đó là nơi tình yêu có thể bắt đầu nhưng cũng là chất xúc tác khiến cho tình yêu kết thúc. Trớ trêu hơn nữa, chấm hết rồi, cũng là lúc facebook phơi bày rõ bộ mặt thật của nhau.
 
Chẳng hay ho gì cái chuyện riêng tư của mình bị người này đi qua để lại đôi lời, người kia đi tới lại tranh thủ bàn vào tán ra. Cứ cho là, tình yêu đích thực thật sự có thể vượt qua, chẳng mảy may sứt mẻ tí gì vì miệng mồm thiên hạ. Nhưng chuyện hai người, có nhất thiết phải để những bên không phận sự, quyền hạn gì tự do lên tiếng? Lúc yêu còn thấy vui đôi chút, chứ chia tay rồi, muốn cười sợ cũng khó mà nhếch nổi mép lên!
 
Thời buổi yêu đương cuốn chiếu, thương nhau facebook, chán nhau rồi cũng phải lên facebook xả mới vui. Lẽ ra, chỉ khoe nếu đẹp, đã xấu phải che. Nhưng bây giờ, càng xấu lại càng phải… rêu rao vì sợ người ta chưa đủ tỉnh táo và thông minh để thấy mình không phải người tốt đẹp. Hết vạch áo cho người xem lưng, giờ còn vạch não ra cho người đời bình phẩm.
 
Nên nếu đã ghét rồi thì làm ơn đấy, mình biết với nhau thôi!
  

Kín đi một chút, dù còn yêu lắm hãy đã cắn nhau đau. Facebook nhiễu nhương, biết ai chúc mình thật tâm, ai ngấm ngầm kề dao sau lưng rủa mình chia tay hay đặt điều vu khống? Biết ai cảm thông, ai hiểu cho chuyện mình éo le, lắt léo? Chỉ toàn người háo ngọt, thích làm anh hùng, nên cứ thế, bánh GATO và bàn phím lại quấn lấy nhau.
 
Kín đi một chút, dù lúc mặn nồng hay chẳng thể nhìn mặt nhau  nữa. Yêu quý đủ sâu, thì chẳng cần phô bày ra cho bàn dân thiên hạ. Chán nhau đủ mệt, thì sức đâu nữa mà lên mạng so đo?
 
Hạnh phúc thì không ai cho, nhưng những thứ không đâu thì rất nhiều người sẵn sàng dày công mang đem tặng bạn. Facebook là chốn thị phi, đã chuyện tình yêu, thì lại càng nên kín kẽ. Giấu đi một chút, chuyện của mình, tốt nhất đừng để facebook hay