Friday, December 19, 2014

PHẢI LÀM GÌ ĐỂ ANH BIẾT EM RẤT YÊU ANH

Em, một cô gái 23 tuổi, có sắc đẹp và đủ tự tin để lựa chọn cho mình một người đàn ông tốt lại đem lòng yêu anh – một người đàn ông vô tâm và lạnh lùng đến thế. Cho đến lúc này, em mới thấu hiểu được cảm giác theo đuổi một người khổ sở như thế nào.


Em đang trong tình huống "cọc đi tìm trâu", từ chối mọi lời tán tỉnh của những người khác để yêu anh. Người ta bảo em cứ tự tin, chủ động đi rồi anh sẽ "đổ". Rõ ràng, em cảm nhận thấy anh cũng có tình cảm với em, vậy mà khi em lên "kế hoạch" tán anh, em càng thấy anh xa cách, nghĩa là sao? Em đang chủ động đấy chứ. Chủ động yêu anh, chủ động nghĩ về anh, chủ động liên lạc với anh, chủ động tìm hiểu thông tin về anh... Khi em làm như thế, tức là em chẳng còn bận tâm đến quan niệm "giữ giá" cho mình nữa. Bởi em sợ, điều đó sẽ khiến em mất anh, khiến cho cơ hội anh đến với em là con số không vĩnh viễn.

Em cũng tham khảo đủ các cách để "hạ gục" trái tim chàng, từ thực tiễn đến sách báo. Nhưng em thấy những cách đó đều không ổn nếu em áp dụng với anh. Em muốn làm điều gì đó đặc biệt, đủ nhẹ nhàng, tình cảm, lãng mạn nhưng không kém phần tinh tế, sắc sảo để chiếm được trái tim anh. Nhưng em phải làm gì đây?
Em không thể lúc nào cũng chủ động nhắn tin cho anh, gọi cho anh. Như thế, có khi anh nghĩ em bạo dạn quá mà chạy mất dép. Em cũng không thể cứ im lặng, như thế em vừa nhớ anh không chịu được, mà vừa khiến cho khoảng cách giữa anh và em trở nên xa hơn.

Anh không hiểu em là kẻ khó yêu đến mức nào, khó yêu vì không hề có nổi cảm xúc với ai khiến đi đâu em cũng đau đầu với những chuyện gán ghép, mai mối, thậm chí có người còn ác mồm ác miệng bảo em "già kén kẹn hom". Giờ em yêu rồi đấy, sao anh lại cố tình xa cách với em như vậy.

Em phải làm gì để anh biết em yêu anh? Ba chữ em yêu anh, nói một lèo thì được cả trăm lần. Nhưng em thấy như thế vẫn chưa đủ. Mà nó cũng đơn giản quá.

Là anh không biết hay cố tình giả vờ không biết em yêu anh? Da mặt em cũng dày lắm, đến nỗi mụn không đùn lên được. Lòng kiên nhẫn của em dành cho người em yêu thương cũng lớn lắm. Thế nhưng một khi em dứt áo ra đi thì sẽ không quay trở lại nữa đâu. Vậy nên, đừng bao giờ thách thức lòng kiên nhẫn của em, đừng bắt em chờ đợi hay luôn đóng vai "thợ săn" trong chuyện tình cảm này. Anh biết mà, em không bao giờ đánh đổi tự trọng của em vì những phép thử và những giá trị không xứng đáng. Đừng bắt em luôn phải chủ động nhắn tin hay gọi điện cho anh, như thế không hay tẹo nào. Cảm giác phiền hà lắm. Em cũng hay ở trong cái tình huống bị nhắn tin hỏi han quan tâm kiểu "Em ăn chưa" hay rồi nên em hiểu, chỉ muốn đập tan cái máy điện thoại rồi làu bàu "tao ăn rồi đấy, còn gì hỏi nữa không".
Nên em không vô duyên như mấy kẻ kia. Em chẳng thèm hỏi anh ăn chưa hay đang làm gì. Đôi khi là câu nói trống không "này người dưng", hoặc lấy cớ "em tìm thấy facebook của anh rồi", thậm chí đe dọa "nếu anh không nhắn tin cho em, em sẽ quên anh đấy", cuối cùng là "khi nào thấy em phiền quá thì cứ nói thẳng ra nhé, em sẽ cút khỏi cuộc đời anh ngay lập tức"...
Bước tiếp theo, em sẽ phải làm gì để "tán đổ" anh đây, người dưng? Yêu cũng khó quá, lẽ nào vì thế mà em vẫn cô đơn đến bây giờ? Để có một cách yêu thông minh, "cưa phát đổ luôn" đâu phải đơn giản.

MẸ DẠY TÔI VỀ TÌNH DỤC

Cho một người hết tất cả những gì con có, không có nghĩa là họ sẽ trân trọng con cả đời, mà họ sẽ không còn cần bất kỳ thứ gì từ con nữa.


Mẹ tôi dạy tôi về tình dục, cho đứa con gái sắp 18, sắp trở thành phụ nữ.
Mẹ tôi nói, trong tình yêu, chẳng có ranh giới hoàn toàn nào cho việc đúng hay sai, cứ làm gì con cảm thấy hạnh phúc, nhưng, đừng vì hạnh phúc tức thời mà tự mình làm mình tổn thương cả đời.
Thiên hạ rất ồn ào nhưng nói một đỗi mỏi miệng sẽ im lặng, sẽ lãng quên. Không cần vì ai mà tự làm khổ mình. Thế nhưng, mỗi ngày đối diện với chính mình mới thật sự khổ sở. Cuộc sống mỏi mệt, tình yêu mỏi mệt, nên đừng để đêm xuống, chui vào chăn cũng phải khóc rưng rức. Hãy tự trọng.
Không cần quá coi trọng trinh tiết, nó quá mong manh để chứa đựng giá trị của con. Quá coi trọng chỉ khiến con nặng nề, mệt mỏi, thậm chí phát hoảng nếu có sự cố nào xảy ra. Chỉ cần coi trọng cảm giác của con, niềm tin của con, và tình yêu của con là đủ.

Dù sao chăng nữa, hãy khôn ngoan.



 Lý trí hẹp hòi hơn trái tim rất nhiều. Khi con yêu một người, lý trí gần như bị lu mờ và đè bẹp bởi tình cảm. Nhưng nếu có việc gì đó khiến con cảm thấy lưỡng lự, tức là thứ lý trí yếu ớt kia đã cảm nhận được gì đó, tới nỗi, nó phải phát đi một tín hiệu khiến cho con phân vân lựa chọn, lúc đó, hãy dừng lại, để sau.
Người đàn ông tốt không làm con khỏ xử và bất an, không bắt con lựa chọn và khổ đau, anh ta muốn con thoải mái và trao cho con cảm giác yên bình.
Nuôi nấng một đứa trẻ không thể chỉ cần một túp lều tranh và trái tim nhỏ, con cần một căn nhà và chiếc nôi, đồ chơi và sữa bột, cần cả tiền mua thuốc, cần hàng nghìn thứ, cần cả một người đàn ông cùng con dạy đứa trẻ lớn lên. Tất cả những cái đó, đòi hỏi con phải trưởng thành, tự lập trước đã.
Đừng đổ lỗi cho ai, đừng oán trách tình yêu không đẹp. Cuộc đời sinh ra con người với tất cả ham muốn và ích kỉ đã thành bản chất, nếu ai đó làm con đau, thì hoặc là con đã cử xử không khôn ngoan, hoặc là con đã không chọn đúng người để tin tưởng. Anh ta sẽ không thể làm con đau, nếu con không gật đầu.
Đàn ông không suy nghĩ giống phụ nữ. Cho một người hết tất cả những gì con có, không có nghĩa là họ sẽ trân trọng con cả đời, mà họ sẽ không còn cần bất kì thứ gì từ con nữa.
Đừng mang thân thể để dụ dỗ một người, vì rồi sẽ có kẻ mang thân thể cô ta dụ dỗ người con thương, và con sẽ chẳng có tư cách đi đòi công bằng. Cũng đừng mang thân thể để níu kéo một người, vì con sẽ mau chóng già đi, tuổi xuân tàn phai nhanh hơn thứ hạnh phúc ảo tưởng ngắn ngủi được xây nên từ nó.
Bị bỏ rơi không phải là cảm giác tồi tệ nhất thế gian. Cứ bị ràng buộc với một kẻ mà mỗi ngày con đều chán đi mới thật sự là đáng sợ. Bị bỏ rơi, thì ít ra, cũng đã kết thúc những điều không còn xứng đáng với mình nữa.
Hãy tin rằng, người yêu con, luôn có nhiều hơn một người. Người con yêu, cũng luôn có nhiều hơn một người. Dù con có nghi ngờ hay không, thời gian vẫn luôn nắm giữ sức mạnh của nó.
Và nếu như, nếu như có bất kì sự cố nào xảy ra, vượt ra cả ngoài sức chịu đựng của con, nếu có nỗi đau đớn nào con không thể đối mặt, nếu người đàn ông con yêu trốn tránh con, ba con đòi đuổi con ra khỏi nhà, họ hàng dè bỉu con, bạn bè khinh thường,và cả thế giới quay lưng với con, cho dù có ra sao đi chăng nữa, thì, tuyệt đối, dứt khoát, phải nhớ rằng, mẹ sẽ không bao giờ ngoảnh mặt, không bao giờ bỏ rơi con. Mẹ ở đây, để cam chịu, giải quyết, đấu tranh, bênh vực, và làm tất cả, để bảo vệ con.
Hãy nói với mẹ, dù là chuyện gì đi nữa, chỉ cần nói với mẹ!


Saturday, December 13, 2014

YÊU THẦM ĐAU LẮM, BUỒN LẮM, CÔ ĐƠN LẮM, BIẾT KHÔNG?

Đau lắm vẫn cứ cắn chặt môi để không khóc, vì dù có khóc cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Vẫn cứ cười khi gặp nhau, cứ bâng khuâng khi chia cách, vẫn cứ tự lừa dối chính mình rằng đang vui, đang hạnh phúc.


Thường thì những đêm muộn mùa đông là khoảng thời gian buồn nhất. Mọi thứ đen đậm như cốc cà phê không đường, không sữa, pha thêm nỗi cô đơn đặc quánh và đắng ngắt. Lòng trống rỗng và chùng xuống tựa dây đàn lâu ngày không chơi mà bụi bặm, mà bâng khuâng.

Yêu thầm. Thứ tình yêu chỉ có duy nhất một người, cũng đắng như cà phê vậy. Những khoảnh khắc hồi tưởng dường như có vẻ ngọt ngào mà cứa vào lòng nhát cứa sắc bén, đến quên cả đau mà tiếp tục yêu, tiếp tục nhớ, tiếp tục thương. Dẫu là ngu ngốc khi chạy theo một người mà sao chẳng thể dừng lại được, dẫu là vô vọng vẫn cứ mải mê ngóng chờ thứ tình chẳng dành cho mình.

Ừ, yêu thầm anh. Không phải vì em chẳng đủ can đảm mà nói ra tình cảm của mình, mà vì em sợ. Em sợ anh rồi cũng sẽ rời xa em, sợ anh không hề có tình cảm với em, sợ anh đã có trong tim một hạnh phúc khác. Cứ vẽ ra hàng vạn nỗi sợ mà hù dọa chính mình, em chơi vơi không biết níu vào đâu để khỏi ngã. Tự nhủ lòng mình hãy chờ đợi, vì hạnh phúc đâu thể về trong chốc lát, ấy thế mà càng chờ càng chỉ thấy tổn thương, thấy cô đơn rủ nhau về trong từng cơn gió lạnh. Tình yêu đôi lúc thật trớ trêu. Có mấy ai hạnh phúc khi yêu thầm?



Vậy sao em đã quá đủ tổn thương rồi vẫn chưa chịu buông ra? Và rồi nếu có buông thì liệu trái tim em có đủ sức chống chọi hay tự khắc vỡ ra thành trăm ngàn mảnh vỡ? Biết đến bao giờ em mới tìm được lối đi riêng cho chính mình hả anh, mà sao cứ dõi theo một người chẳng thuộc về mình, một người mà đến một ngày rồi cũng bỏ em đi?

Yêu thầm như thứ sức mạnh kỳ diệu của bản thân, để rồi chính nó âm thầm tự xóa đi tất thảy những niềm vui khác trên đời. Thấy đôi lứa hạnh phúc mà ghen, thấy người ta bên nhau mà tủi. Mọi chuyện luẩn quẩn đến ngột ngạt, khó chịu. Ừ thì là tình yêu, nhưng tại sao chỉ của một người mà không phải là hai. 

Đau lắm vẫn cứ cắn chặt môi để không khóc, vì dù có khóc cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Vẫn cứ cười khi gặp nhau, cứ bâng khuâng khi chia cách, vẫn cứ tự lừa dối chính mình rằng đang vui, đang hạnh phúc.

Yêu thầm đau lắm, buồn lắm, cô đơn lắm, biết không?