Friday, December 19, 2014

PHẢI LÀM GÌ ĐỂ ANH BIẾT EM RẤT YÊU ANH

Em, một cô gái 23 tuổi, có sắc đẹp và đủ tự tin để lựa chọn cho mình một người đàn ông tốt lại đem lòng yêu anh – một người đàn ông vô tâm và lạnh lùng đến thế. Cho đến lúc này, em mới thấu hiểu được cảm giác theo đuổi một người khổ sở như thế nào.


Em đang trong tình huống "cọc đi tìm trâu", từ chối mọi lời tán tỉnh của những người khác để yêu anh. Người ta bảo em cứ tự tin, chủ động đi rồi anh sẽ "đổ". Rõ ràng, em cảm nhận thấy anh cũng có tình cảm với em, vậy mà khi em lên "kế hoạch" tán anh, em càng thấy anh xa cách, nghĩa là sao? Em đang chủ động đấy chứ. Chủ động yêu anh, chủ động nghĩ về anh, chủ động liên lạc với anh, chủ động tìm hiểu thông tin về anh... Khi em làm như thế, tức là em chẳng còn bận tâm đến quan niệm "giữ giá" cho mình nữa. Bởi em sợ, điều đó sẽ khiến em mất anh, khiến cho cơ hội anh đến với em là con số không vĩnh viễn.

Em cũng tham khảo đủ các cách để "hạ gục" trái tim chàng, từ thực tiễn đến sách báo. Nhưng em thấy những cách đó đều không ổn nếu em áp dụng với anh. Em muốn làm điều gì đó đặc biệt, đủ nhẹ nhàng, tình cảm, lãng mạn nhưng không kém phần tinh tế, sắc sảo để chiếm được trái tim anh. Nhưng em phải làm gì đây?
Em không thể lúc nào cũng chủ động nhắn tin cho anh, gọi cho anh. Như thế, có khi anh nghĩ em bạo dạn quá mà chạy mất dép. Em cũng không thể cứ im lặng, như thế em vừa nhớ anh không chịu được, mà vừa khiến cho khoảng cách giữa anh và em trở nên xa hơn.

Anh không hiểu em là kẻ khó yêu đến mức nào, khó yêu vì không hề có nổi cảm xúc với ai khiến đi đâu em cũng đau đầu với những chuyện gán ghép, mai mối, thậm chí có người còn ác mồm ác miệng bảo em "già kén kẹn hom". Giờ em yêu rồi đấy, sao anh lại cố tình xa cách với em như vậy.

Em phải làm gì để anh biết em yêu anh? Ba chữ em yêu anh, nói một lèo thì được cả trăm lần. Nhưng em thấy như thế vẫn chưa đủ. Mà nó cũng đơn giản quá.

Là anh không biết hay cố tình giả vờ không biết em yêu anh? Da mặt em cũng dày lắm, đến nỗi mụn không đùn lên được. Lòng kiên nhẫn của em dành cho người em yêu thương cũng lớn lắm. Thế nhưng một khi em dứt áo ra đi thì sẽ không quay trở lại nữa đâu. Vậy nên, đừng bao giờ thách thức lòng kiên nhẫn của em, đừng bắt em chờ đợi hay luôn đóng vai "thợ săn" trong chuyện tình cảm này. Anh biết mà, em không bao giờ đánh đổi tự trọng của em vì những phép thử và những giá trị không xứng đáng. Đừng bắt em luôn phải chủ động nhắn tin hay gọi điện cho anh, như thế không hay tẹo nào. Cảm giác phiền hà lắm. Em cũng hay ở trong cái tình huống bị nhắn tin hỏi han quan tâm kiểu "Em ăn chưa" hay rồi nên em hiểu, chỉ muốn đập tan cái máy điện thoại rồi làu bàu "tao ăn rồi đấy, còn gì hỏi nữa không".
Nên em không vô duyên như mấy kẻ kia. Em chẳng thèm hỏi anh ăn chưa hay đang làm gì. Đôi khi là câu nói trống không "này người dưng", hoặc lấy cớ "em tìm thấy facebook của anh rồi", thậm chí đe dọa "nếu anh không nhắn tin cho em, em sẽ quên anh đấy", cuối cùng là "khi nào thấy em phiền quá thì cứ nói thẳng ra nhé, em sẽ cút khỏi cuộc đời anh ngay lập tức"...
Bước tiếp theo, em sẽ phải làm gì để "tán đổ" anh đây, người dưng? Yêu cũng khó quá, lẽ nào vì thế mà em vẫn cô đơn đến bây giờ? Để có một cách yêu thông minh, "cưa phát đổ luôn" đâu phải đơn giản.

0 comments:

Post a Comment