Tuesday, August 19, 2014

EM À, MỆT MỎI THÌ NGHỈ ĐI, ĐỪNG CỐ BƯỚC NỮA, GÁNH EM MANG NẶNG QUÁ THÌ SAN CHO ANH ĐÂY NÀY...

Em, vẫn chìm trong nỗi đau của riêng em, em tự ôm lấy những cảm xúc đau thương ấy cho riêng mình.


"Em ngã em sẽ tự đứng dậy." Em đã từng nói với anh như vậy, như một vết cứa nữa rạch qua con tim của anh.
Em, một cô gái cung sư tử, cứng rắn ở cái bề ngoài của chính em mà tự sâu cõi lòng lại mềm oặt dễ vỡ vụn, trái ngược so với cái vẻ bề ngoài của chính em.
Con gái thì vẫn thế hay sao ấy, hay là vì anh không hiểu, anh chỉ hiểu mỗi mình em mà quy đồng tất cả với một mẫu số chung duy nhất là chính em cho một phép toán của tình yêu.







Em hay cậu ấy, em ổn hay cậu ấy không ổn. Cho anh gọi một chữ là cậu ấy nhé, người con trai của em mà anh vẫn ước rằng đó là anh. Vì nếu đó là anh, có có thể chạy đến bên em lúc em buồn, khi em không vui mà chẳng phải nghĩ ngợi điều gì, vì lúc đó em mong "anh" ở bên em, chở che cho em. Em gục ngã mà không có ai đỡ, chẳng có ai nâng. Anh đứng ở bên, biết đấy, thấy đấy, và cũng đau đấy... muốn dìu em, chỉ mong như một cái lan can để em có thể bám vào đó cố gắng khỏi phải khụy xuống. Nhưng với em, thì xung quanh dù là bất kể điều gì đi nữa em cũng chỉ cố gắng đặt đôi tay mềm yếu vào một điểm tựa duy nhất là bản thân em và gồng mình đứng dậy trong cơn mệt mỏi giã rời mà cố lê thêm từng bước chân.
Em à, mệt mỏi thì nghỉ đi, đừng cố bước nữa, gánh em mang nặng quá thì san cho anh này. Để anh là một phu khuân vác sẵn sàng nhận bất kỳ công việc nào của bà chủ duy nhất là em mà đồng lương anh chỉ mong nhận duy nhất là thấy được nụ cười của em, được thấy em tung tăng hát ca giữa cuộc đời.
Hãy để bàn tay anh được nắm lấy bàn tay em, em nhé....

0 comments:

Post a Comment