Sunday, September 28, 2014

EM QUÊN GIẤC MƠ, CÒN ANH HẠNH PHÚC NHÉ

 Cần bao nhiêu thời gian, đủ cho một giấc mơ trôi vào quá khứ, đủ cho những yêu thương, hy vọng dần dần nhạt phai?

Anh sẽ để dành một chỗ cho em, trong trái tim anh chứ ?' câu hỏi này e biết nếu có hỏi cũng sẽ không bao giờ nhận được câu trả lời từ anh.
Em vẫn sẽ đợi tin nhắn của anh mỗi ngày, vẫn thổn thức những nhịp đập mỗi lúc thấy anh, rồi vẫn cứ thế ôm khư khư giấc mơ được bên anh.
Và anh, người con trai lạnh lùng ấy, vẫn sẽ cười nhẹ, lờ đi, bảo em là cô bé ngốc. Ừ, thì là em ngốc thật nên mới tương tư một 'tảng băng lạnh' như anh.
Anh học hơn em một khóa, hiền lành, ấm áp và có nhiều vệ tinh vây quanh mỗi ngày.
Còn em, cô bé khóa dưới, để ý đến anh từng giây từng phút, chăm chỉ nhắn tin và chờ đợi tin nhắn của anh.
Ảnh minh họa
Tâm trí em, con tim em, mỗi lúc đều nghĩ đến anh, mọi việc ngốc nghếch em làm đều vì anh. Nhưng anh, xấu xa thật đấy, khi chẳng thèm để ý đến em 1 lần.
Em lưu tên anh trong danh bạ điện thoại là 'Gió' bởi với em, anh là cơn gió thổi qua rất mát lành, đôi khi lại rất ấm áp.
Nhưng con gió ấy có bao giờ ở lại đâu, còn em cũng chẳng thể đưa tay bắt lấy nó ở lại.
Em thực sự không hiểu tại sao trái tim em luôn trôi về phía anh, phía trái tim lạnh lùng sắt đá chưa 1 lần mở lòng với em.
Dù vậy, em vẫn không thôi hy vọng, mặc dù biết có thể nó sẽ làm trái tim em đau đớn.
Cho đến khi, em nhận được tin nhắn từ anh và ước chưa bao giờ đọc nó: 'Báo em một tin vui nhé! Anh đã tìm thấy cô ấy, người làm trái tim anh rung động!'
Ừ, thì anh tìm thấy cô ấy rồi, cô gái đó may mắn hơn em và chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn em.
Em phải làm sao với trái tim của em đây? Nó đau lắm, không thể thở được, nó cứ quặn thắt mỗi đêm, nó có quyền được nhớ nhung anh nữa không?
Ảnh minh họa
Vẫn là em ngốc nghếch, bướng bỉnh nên vẫn ngày đêm hy vọng được một lần chạm tay vào trái tim anh và làm nó tan chảy.
Có phải em đã hết hy vọng rồi không? Hay em lại tự vẽ ra một giấc mơ khác và tiếp tục sống trong đó anh nhỉ? Như thế có lẽ sẽ tốt hơn với em lúc này.
Vì bản thân em, chưa bao giờ muốn chấp nhận sự thật là phải từ bỏ anh, từ bỏ tình yêu của em.
Em vẫn muốn được ở bên, cầu mong anh hạnh phúc và cười nhiều hơn mỗi ngày. Còn em vẫn sẽ lắng nghe những câu chuyện của anh…
Cho đến khi trái tim em hoàn toàn quên được anh thì anh hãy cứ để em ở bên, đừng đẩy em ra xa, vì trái tim em dù có bị đẩy ra cũng sẽ bướng bỉnh mà quay trở về. 

 

0 comments:

Post a Comment