Sunday, September 28, 2014

TRÁI ĐẤT TRÒN, SAO EM CHẲNG GẶP ANH?

Ngoài đường phố đã lên đèn như mọi ngày, em vẫn ngồi đây, vẫn cô đơn như cái ngày trước khi anh đến…

Em chạy theo anh,cố gọi anh thật to nhưng hình như anh không nghe thấy, anh cứ đi trong khi em lạc giữa chốn đông người, em vừa khóc vừa gọi tên anh, em sợ lắm, nhưng hình như em đã lạc mất anh thật rồi…
Giật mình tỉnh giấc, nước mắt còn chưa kịp khô, chỉ là một giấc mơ thôi nhưng sao nó đau đớn quá, giấc mơ mà 2 năm qua em cũng không dám nghĩ.
Ngoài đường phố đã lên đèn như mọi ngày, em vẫn ngồi đây, vẫn cô đơn như cái ngày trước khi anh đến…
Ảnh minh họa
Ngày mình gặp nhau em cũng tin đó là duyên phận, chỉ một lần lạc đường thôi mà 2 trái tim xa lạ bỗng hóa lại gần, anh xa em đến 797km mà vẫn cố gắng vào thăm em lúc rảnh.
Khi nhận lời quen anh em không hề nghĩ đến khoảng cách nữa… chỉ nghĩ trái tim em cần anh và muốn được bên anh… 
Tình yêu của tụi mình đã ngọt ngào gần 2 năm vậy mà giờ chỉ còn lại mình em…
Trời Sài Gòn lạ lắm anh à, lúc thì nắng lúc lại mưa bất chợt khiến em không thể nào tránh kịp, nó cũng như đang giận anh bỏ rơi nó và em cũng vậy.
Em thích mưa, không phải vì nó lãng mạn như mấy bộ phim Hàn Quốc, mà là khi em khóc chẳng ai có thể nhìn thấy rồi chê em xấu, em khùng.
Em còn nhớ anh đã hứa dù thế nào cũng phải vào Sài Gòn tìm em. Thế mà anh lại đi mất, đi xa em để lại cho em cả trăm cả ngàn vết thương mà em không hiểu tại sao? 
Chỉ một tin nhắn: anh bị bệnh không muốn làm em khổ sau này… Rồi từ đó anh đi, bỏ em khóc đến cạn nước mắt, em tìm anh khắp nơi. Mẹ anh cũng đã vì anh mà ngã bệnh.
Người ta bảo trái đất tròn đi một ngày cũng gặp lại nhau, em đã đi đến 2 năm rồi, nhưng em không biết khi nào mới đi tới cuối nỗi buồn và gặp anh ở đó?
Nếu ngày mai là một ngày bình yên, có nắng ấm và anh ở đó, em sẽ không hối tiếc mà bỏ lại sau lưng những gì đã qua.
Đơn giản là em yêu anh và muốn được cùng anh đi hết đoạn đường dù cho tương lai có thế nào, nếu quay về ngày này năm trước một lần nữa, em cũng không hối tiếc vì đã yêu anh..
Nếu anh có đọc được những dòng chữ này thì hãy quay về bên em, bên Sài Gòn mà anh vẫn hay khen là nắng đẹp.
Đừng để em phải chờ nữa, anh đã trễ hẹn những 2 năm rồi đấy, ai lại đi bắt người yêu mình lại đợi nhiều như thế!
Chẳng lẽ anh muốn người con gái anh yêu phải sống mà mỗi đêm nước mắt ướt đẫm cả giấc mơ sao?
Em nhớ anh, thực sự em nghĩ nếu anh ở đây bây giờ em sẽ đánh, sẽ mắng, sẽ òa khóc thật to vì em đã cố gắng mạnh mẽ 2 năm qua khi không có anh bên cạnh.
Em bây giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều, ít khóc hơn lúc trước, nhưng tình yêu trong em thì chẳng lúc nào vơi.

Em vẫn hy vọng một ngày nào đó anh sẽ về, sẽ nói với em: 'Anh ở đây, đừng khóc nữa nhé!', rồi ôm em những cái ôm ấm áp không rời xa nữa, được không anh?

0 comments:

Post a Comment