Sunday, September 28, 2014

ĐIỆN THOẠI RUNG BẦN BẬT, ANH VẪN BỎ EM TRONG PHÚT CUỐI CÙNG.

Bao năm qua anh vẫn không thể nào tha thứ cho mình dù cho anh không phải là người gây ra cái chết của em.
Vợ thân yêu, sang bên kia thế giới em có hạnh phúc không, mà sao lại nỡ bỏ anh cô đơn bất hạnh nhớ em thế này.
Em ra đi đã hơn 5 năm rồi nhưng anh vẫn không phút giây nào quên được cái ngày định mệnh đó...
Mình đã từng có những ngày tháng hạnh phúc bên nhau như bao đôi vợ chồng trẻ khác.
Cho đến khi em sinh con, anh muốn em ở nhà tập trung chăm con để mình anh đi làm kiếm tiền là đủ, em đã vui vẻ đồng ý.
Nhưng mâu thuẫn cũng từ đó xảy ra bởi từ khi ở nhà, chỉ còn mối quan tâm duy nhất là chồng và con, khiến em lúc nào cũng trông ngóng anh về.
Còn bầu trời của anh không chỉ có em và con, anh phải quan tâm nhiều hơn đến các mối quan hệ, các đối tác làm ăn.
Ảnh minh họa
Bởi trách nhiệm kiếm tiền của anh giờ đây đã trở nên vô cùng quan trọng.
Vì vậy, thời gian anh dành cho các buổi tối bên bàn nhậu cũng nhiều hơn trước.
Ban đầu em tỏ ra khó chịu, sau thành tức giận rồi vợ chồng lời qua tiếng lại như cơm bữa... nhưng tình yêu thì vẫn không phai mờ.
Anh dần thành quen và trơ lì với những tin nhắn, cuộc gọi thúc giục anh về sớm của em.
Anh sẵn sàng tắt máy hoặc chuyển chế độ im lặng rồi thản nhiên nhét điện thoại vào túi quần mỗi khi em gọi điện lúc anh đang mải 'làm việc' trên bàn nhậu.
Chính bởi thói quen đó mà anh đã phải mang nỗi ám ảnh, day dứt với em suốt 5 năm qua.
Anh còn nhớ, đêm đó trời nổi mưa dông rất to, như mọi khi em lại phóng xe ra đường mang áo mưa đến quán bia quen thuộc để đón anh.
Nhưng số phận đã cướp em đi trong gang tấc khi một chiếc ôtô mất lái lao vào em.
Mọi người kể lại, khi người đi đường đưa em đi cấp cứu, em vẫn còn tỉnh táo lấy máy điện thoại gọi cho anh liên tục, nhưng đáp lại chỉ là những hồi chuông vô cảm.
Phút cuối của cuộc đời, lúc em cần anh nhất lại là lúc anh vẫn đang vui vẻ 'chén chú chén anh' và thờ ơ với những tiếng rung của chiếc điện thoại báo tin em đang gọi.
Em đã phải vĩnh viễn ra đi trong nỗi cô đơn đến cùng cực, còn anh phải sống mãi trong sự ám ảnh về những lỗi lầm mình đã gây ra.
Anh xin lỗi em ngàn lần rồi mà vẫn chưa thể nào quên đi được cái ngày định mệnh đó.
Ở bên kia em có thể tha thứ cho anh không?

0 comments:

Post a Comment