Sunday, September 28, 2014

KHÔNG PHẢI LÀ ANH...

Một ngày nào đó, em sẽ kể cho anh ấy nghe về người em từng yêu bằng tất cả những gì em có.

Em kể cho anh ấy nghe rằng em đau đủ nhiều để e sợ một tình yêu mới, để còn nhớ một người xa lạ từng yêu, từng bước vào và đi qua cuộc đời em.
Kể về lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, anh ngại ngùng nắm tay em đi vòng quanh sân bóng từ chiều đến tối muộn để rồi chúng ta cùng nhau cảm lạnh vì hứng phải gió và mưa phùn.
Sáng sớm hôm sau, anh gọi điện thoại chỉ để hỏi 'Em khỏe không?' với giọng khản đặc kèm theo một đợt ho khù khụ, lúc ấy em sốt hơn 38 độ C nhưng đầu lại lâng lâng hạnh phúc.
Từ những lần nắm tay ngây ngô thuở ban đầu đến nhưng nụ hôn nồng nàn say đắm, em tưởng chừng sẽ say trong đó cả đời cả kiếp.
Thế nhưng thế gian chẳng có gì bất biến, vạn vật đều tồn tại như một 'biến số phụ thuộc' dựa dẫm vào một biến số khác.
Tình yêu cũng chỉ là một biến số phụ thuộc vào yêu thương và rất nhiều biến số khác mà yêu thương lại không phải là một hằng số.
Ảnh minh họa
Em sẽ kể về anh, một người em đã yêu bằng khoảng cách từ Hà Nội đến Sài Gòn, yêu bằng trái tim mù quáng lấn lướt đi lý trí.
Để khi anh thay đổi, em lại là người cuối cùng nhận ra. Để khi anh buông lời chia tay em mới cay đắng ngậm chặt lấy nỗi đau từng đêm.
Lúc chúng ta mới yêu thường nói chuyện điện thoại, nhắn tin nhiều đến mức ngỡ như chỉ xa nhau một phút mà tựa ba thu.
Rồi... tin nhắn vơi dần, những cú điện thoại không bắt máy ngày một nhiều, có chăng cũng chỉ vài câu chào hỏi qua loa kiểu 'Anh bận' rồi thôi.
Em bắt đầu lo sợ mỗi khi nhận tin nhắn 'đi lạc' của anh.
Em giận!
Anh chê em ghen tuông phiền phức nhưng anh đâu có thèm để ý rằng, tin nhắn cho em chỉ vỏn vẹn một vài dòng cộc lốc chẳng có vị yêu thương nhưng những tin nhắn 'đi lạc' kia lại tới 2, 3 trang.
Em bay vội từ Hà Nội vào Sài Gòn xa xôi để tìm từ anh một chút cảm giác an toàn nhưng thứ anh cho em lại là xúc cảm lạc lõng.
Sài Gòn, có anh đứng cạnh mà em cảm thấy hồn mình bơ vơ.
Một ngày nào đó, em sẽ kể cho anh ấy nghe về một buổi chiều buồn ở thành phố xa lạ, anh đã vô tình quay lưng bỏ rơi em, rồi anh lại quay về giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Em không còn tin nữa đâu.
Niềm tin đã vơi mất từ khi anh hờ hững gạt tay em ra lúc em ôm chặt lấy anh từ sau lưng và khóc nức nở vào buổi chiều ngày hôm ấy.
Em sẽ cho anh ấy xem một trang blog em từng viết, tình đầu như vết chân trên cát, nhẹ nhàng nhưng vẫn in sâu.
Có người đã hỏi em rằng 'Anh quay lại thì tại sao không cho anh một cơ hội. Em không hối tiếc sao?', em chỉ cười mà không đáp.
Tình cảm còn nhưng niềm tin không còn. Người mà em còn yêu không phải anh mà là một người từng yêu em như chính em yêu người đó.
Ảnh minh họa
Em không hối tiếc đâu, bởi trong hồi ức em đã yêu anh đủ nhiều để không còn phải hối tiếc về một người đã bỏ em mà đi.
Anh này, không phải cứ còn yêu thì điều ước 'Giá như thời gian quay lại để có thể sửa chữa lỗi lầm' sẽ thành sự thật.
Bởi vì trên đời sẽ chẳng bao giờ có cỗ máy thời gian của Doremon mà em cũng đã đủ đau để không còn có thể hồn nhiên trở về sống lại trong những ngày xưa ấy.
Và hơn thế, không phải sai lầm nào cũng đáng được sửa chữa.
Em sẽ kể cho anh ấy nghe, thời gian làm em thay đổi ra sao.
Rồi sẽ có một lúc em cảm thấy biến số cô độc có giá trị lớn hơn biến số nỗi đau để sẵn sàng tìm kiếm cho mình một người khác, để trái tim không thổn thức thêm nữa.
Em biết rồi sẽ tìm thấy một ai đó đi cùng em chặng đường dài còn lại, không phải là anh nhưng em sẽ mãi để hồi ức vào một ngăn kéo nhỏ trong trái tim đã chữa lành.
Và vào một ngày đẹp trời nào đó không xa em sẽ cùng với người em yêu kể về nó như một hồi ức đẹp.


0 comments:

Post a Comment