Saturday, September 27, 2014

NỖI NHỚ NÀY EM SẼ GỬI LẠI QUÁ KHỨ...

Đã đến lúc em phải sống cho em. Sống đẩ bù đắp những tháng ngày tự dằn vặt, hành hạ bản thân mình. Không cần dùng rượu để quên anh. Không cần buồn và than khóc nữa. Vì một lý do đơn giản. Bởi vì tất cả chỉ là quá khứ!!!!!!!!!!!
Mỗi buổi sáng thức dậy em nhân ra rằng khi cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo.Căn phòng lạnh lẽo hơn kể từ ngày anh cất bước ra đi với người con gái khác.Em đã buồn,đã khóc,đã đau đớn.Nhưng tất cả cũng không thể làm anh quay lại.Chỉ còn em trơ trọi giữa căn phòng trống trải ấy.Hình ảnh của anh tràn về trong suy nghĩ của em.Nhìn đâu em cũng thấy anh.Em nhớ về ngày tháng mà ta còn hạnh phúc bên nhau trong căn phòng này.Những ngày thật đáng yêu mà em sẽ không thể nào quên.Nơi mà anh hứa chúng ta sẽ yêu nhau mãi mãi và không bao giờ xa nhau,không bao giờ làm em buồn và khóc.Anh sẽ làm em hạnh phúc suốt cuộc đời.



Nhưng sự trống trải của nó không bắng sự trống trải trong trái tim em.Em sống như một cái xác không hồn,như một bóng ma giữa căn phòng lạnh lẽo ấy.Cuộc sống của em như vào địa ngục tối tăm.Thật lạnh lùng và cô độc.Em đã cố gắng lao vào học tập không để bản thân mình được rảnh rỗi mà mong nhớ về anh.Em đã đi thật khuya với bạn bè.,đã uống rượu thật say để quên đi nổi buồn,quên nổi nhớ da diết đối với anh và khi về nhà em chỉ còn biết ngủ.
Em cố gắng sống thật vui vẻ,em cười nhiều,em nói nhiều,em làm cho bản thân mình đẹp hơn để người ta thấy mình còn sức sống,thấy mình vẫn xinh,vẫn đáng yêu như lúc trước,để người ta khỏi bận lòng và lo lắng cho em.Và cũng để trốn tránh sự hèn nhát của bản thân mình.Em không muốn làm người khác quá bận tâm vì sự đau khổ của mình.Em ra ngoài nhiều hơn,tạo nhiều mối quan hệ hơn để lấp đi khoảng trống trong trái tim mình. nhưng tiếp xúc với họ em nhận ra rằng em không thể tiếp nhận một ai khác.Có lẽ vị trí của anh còn chiếm quá lớn trong trái tim em.Em đang cần một ai đó để xoa dịu nổi đau trong trái tim...để chứng tỏ em còn được yêu thương và tình yêu vẫn còn tồn tại.Để em thấy mình còn được bình yên
Em đang tự biến mình trở thành một diễn viên.Không phải trên sân khấu mà là giữa cuộc sống của mình.Em đang cố tạo cho mình một khuôn mặt với một lớp mặt nạ của những người không bao giờ bị tổn thương.Không bao giờ biết khóc.Không bao giờ biết đau.Và thật là mạnh mẽ.Nhưng người ta đâu biết rằng dưới sự vui vẻ,sự thoải mái kia là sự đau đớn..Đau đớn vì xa anh.Đau đớn vì bị bỏ rơi.Đau đớn vì sự giả dối của bản thân mình.Đau đớn vì em không thể khóc thật to trước mặt người khác.Đau đớn vì em không thể hận anh.Gía như em có thể hận anh thì em đã không như thế nì.Nhất là những lúc em gặp anh,sự diễn xuất của em càng thêm thành công.Em đã cho anh thấy em không đau dù cho em đau sắp chết.Em đã cố nén lòng khi anh hạnh phúc bên người ta.Anh quan tâm,lo lắng cho người ta,anh dịu dàng với người ta,anh cười khi người ta làm nũng,anh sợ hãi,lúng túng khi người ta dỗi.Những hành động mà ngày trước cũng từng đối với em.Em đau nhưng nói đúng hơn là em ghen.Nhưng ghen tức để làm gì khi giờ ta có là gì của nhau nữa đâu.Đúng hk anh?tim em giờ đây...
có một thứ cảm giác...
là muốn khóc..
là cô đơn
là lạnh lẽo
là cảm giác trái tim như vỡ vụng hàng trăm mảnh
là đau đớn
là buồn
nhưng
muốn khóc cũng thế thôi
đau đớn cũng thế thôi
buồn để làm gì khi nó chẳng bao giờ là của mình nữa


Nhưng hôm nay có một cái gì đó rất khác mọi ngày.Khi thức dậy cảm giác trống vắng và lạnh lẽo trong căn phòng không còn nữa.Một ánh sáng làm em bừng tỉnh.Em vẫn như mọi ngày em vẫn trang điểm thật đẹp,vẫn đi học.Tối đến em vẫn ra ngoài với bạn bè,vẫn gặp gỡ với những người con trai khác.Lần đầu tiên em nói chuyện thật vui và thoải mái sau những ngày tháng buồn bã và bó mình vào một thế giới đau thương.Anh ấy alại cho em hi vọng ,lại cho em được cảm giác bình yên.Có lẽ khi một cánh cửa đóng lại cũng là lúc một cánh cửa khác mở ra.Sau nổi đau thì người ta sẽ tìm đươc hạnh phúc.Em thấy cuộc sống của mình dường như thay đổi.Em thấy hạnh phúc khi lần đấu tiên sau ngần ấy thời gian em sống trong giả tạo em đã được sống thật với bản thân mình,thật sự dược bình yên.
Bất chợt gặp anh tay trong tay với người con gái ấy nhưng em đã không còn cảm xúc ghen tức hay đau đớn cũng không còn buồn nữa.Em chỉ nhận được từ anh một ánh nhìn ngạc nhiên và kì lạ.Em chỉ đáp lại bằng một nụ cười rồi nhanh chóng bước đi.Em đi mà không còn tiếc nuối,không còn buồn bã và ghen tức.Có lẽ em không còn yêu anh nữa.Có lẽ ngày tháng trông ngóng,những ngày tháng đợi chờ,những ngày tháng đau đớn và buồn tủi đã kết thúc.Và giờ đây em không còn bận lòng quá nhiều khi phải đối mặt với sự trống trải của căn phòng cũng như khoảng trống trong trái tim mình.Không còn quá bận lòng khi thấy anh hạnh phúc với ai nữa.Có lẽ thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương thật hiệu nghiệm.Đã đến lúc em phải sống cho em.Sống đẩ bù đắp những tháng ngày tự dằn vặt,hành hạ bản thân mình.Không cần dùng rượu để quên anh.Không cần buồn và than khóc nữa.Vì một lý do đơn giản.Bởi vì tất cả chỉ là quá khứ!!!!!!!!!!!

0 comments:

Post a Comment