Sunday, September 28, 2014

THÁNG TÁM NÀY, ANH CHỜ EM Ở ĐÂU?

Người ta nói tháng Tám là tháng yêu thương, nhưng với em tháng Tám là sự chia ly vụn vỡ, là lời hứa dang dở.

Anh!
Anh còn nhớ những ngày đầu hạ, có một người thủ thỉ với em rằng: 'Mùa thu này, anh ở Hà Nội chờ em'. Bây giờ tháng Tám về rồi, anh chờ em ở đâu?
Em chưa từng tin vào tình yêu sét đánh cho đến khi gặp anh.
Ngay từ lần đầu nói chuyện, em đã một mực nghĩ rằng, em nhất định phải khiến anh lấy em làm vợ.
Anh, một chàng trai Hà thành điềm đạm, dịu dàng, một người đàn ông tuy không đẹp trai nhưng ưu tú và có trách nhiệm.
Ngay từ những câu chuyện đầu tiên anh kể, điều em nghĩ trong đầu không phải là em yêu anh, mà là em muốn lấy anh.
Thật khó để trong đời gặp được một người đàn ông như thế, quan tâm nhưng không vồn vã, chiều chuộng nhưng không nhu nhược, hài hước nhưng không quá phong lưu.
Nhưng trên đời đâu phải mọi chuyện đều dễ dàng, đâu phải cứ hứa hẹn là sẽ đến được với nhau, phải không anh?
Ảnh minh họa
Không phải em không đủ tin tưởng anh để cùng nhau vượt qua. Nhưng anh biết đấy, tình yêu là chuyện một đời, công danh sự nghiệp cũng là chuyện một kiếp người.
Em và anh không thể cố chấp nắm tay nhau khi mà xung quanh có quá nhiều điều, có quá nhiều người không muốn chúng ta làm vậy.
Có thể bây giờ anh nghĩ, chỉ cần mình yêu nhau là đủ, nhưng đường đời dài quá, đến một ngày rồi anh cũng mệt mỏi đôi bàn tay, rồi anh cũng sẽ hiểu rằng tình yêu của em không thể là tất cả đối với anh.
Em biết anh là người đàn ông thông minh và có trách nhiệm, em trân trọng điều đó. Và vì em trân trọng anh, nên em nghĩ rằng anh xứng đáng có một tương lai tốt đẹp hơn.
Nên em đồng ý để anh đi.
Hy vọng anh sẽ có một cuộc đời khác, ở một nơi khác và không phải cùng em.
Anh, em cám ơn anh vì đã dành tình cảm cho em nhiều như thế, tiếc là em không đủ dũng cảm để giữ lại anh bên mình...
Vậy là mùa thu cũng đến rồi. Mùa thu Hà nội chắc đẹp và dịu dàng anh nhỉ?
Em đã rất nhiều lần nhìn thấy một người đàn ông, lặng lẽ ngồi uống cà phê bên bờ Hồ Tây, ánh mắt đượm buồn cùng những tiếng thở dài nhè nhẹ.
Nhưng mỗi khi em bước lại gần, muốn chạm đến đôi bàn tay ấm áp ấy, đều giật mình tỉnh dậy, thì ra là mơ...
Anh, ở nơi đó mùa thu thật đẹp, nhưng liệu anh có buồn, anh có cô đơn?
Còn em, mỗi ngày trôi qua đều thật dài và lặng lẽ.
Rồi mùa thu cũng sẽ qua, rồi anh cũng sẽ không còn buồn nữa. Em mong anh hãy vững tin, nhất định anh rồi sẽ hạnh phúc cho dù không có em.
Anh à, chỉ một thời gian nữa thôi chúng ta sẽ cách xa nhau hàng nghìn, hàng vạn cây số.
Có lẽ em sẽ không còn cơ hội chúc anh ngủ ngon mỗi tối, sẽ không thể nhắn tin nói 'em nhớ anh' vào những ngày mưa nữa rồi.
Anh qua bên đó, nhớ giữ gìn sức khỏe anh nhé. Thời tiết bên đó lạnh, anh lại hay bị ho, anh nhớ chăm sóc tốt cho mình.
Em rất muốn tự tay đan tặng anh một chiếc khăn thật ấm áp, nhưng em sợ khi anh quên em, anh sẽ vứt bỏ nó nơi đất khách quê người...
Vậy nên mỗi ngày em chỉ biết gấp những ngôi sao, hy vọng anh dù ở đâu và ở bên ai, cũng sẽ luôn được bình an và hạnh phúc!

Nếu có thể, em muốn trở lại Hà Nội vào mỗi thu để giữ lại một chút hoài niệm trong lòng, mãi mãi không muốn quên đi, mãi mãi không muốn dứt bỏ.

0 comments:

Post a Comment